– Bà nội, bố mẹ, là do con nên anh ấy mới gặp tai nạn.
Người nhà của Mộ Dung Hãn rất điềm tĩnh, mẹ chồng hỏi cô:
– Giữa hai đứa có chuyện gì giấu chúng ta sao?
Bà nội cúi xuống kéo cô đứng dậy nhưng cô nhất quyết không dậy, vẫn quỳ dưới đất rồi giải thích:
– Chiều hôm qua, con có bắt gặp anh ấy có hành động thân mật với Hạ Khánh Liên nên con đã tức giận, có lẽ vì thế mà anh ấy mới…
Mộ Dung Kiên nghe thấy vậy thì liền nói:
– Là do nó làm nó chịu, con đứng lên đi.
Mẹ chồng của cô rất thương yêu con trai, bà biết con trai bà có lỗi nhưng một phần cũng do Nhược Hy, nếu như hai đứa nó không cãi nhau thì đã không có chuyện tai nạn xảy ra. Nói đi nói lại, không thể trách con dâu nhưng trong lòng vẫn còn khuất mắc.
Lý Nhược Hy vẫn quỳ ở đó rồi giải thích sâu hơn:
– Dạo này, công ty An Mỗ có vấn đề về tai tiếng, sau khi sáp nhập Minh Minh thành công thì càng rối loạn hơn. Con biết anh ấy rất đau đầu nên nhân cơ hội Hạ Khánh Liên gây chuyện, tạm thời tách khỏi anh ấy để khiến cho những người có ý xấu kia lộ mặt. Vì thế, con mới nói những lời lẽ khiến anh ấy bị tổn thương. Là lỗi do con, mọi người có trách hay là có đánh con đi nữa thì con đều chịu.
Lý Nhược Hy đã khóc sưng hết mắt, cô vừa mới rút máu xong nên sắc mặt vô cùng xanh xao, lại còn thức khuya cả đêm nên không còn trụ được nữa mà ngã xuống dưới sàn. Cảm giác lúc này của cô có giống của anh lúc anh ngất đi hay không?
Lúc cô ngất, cô đã nghĩ đến anh, nghĩ đến sự đau đớn của anh.
– Chắc là anh đau lắm phải không?
Người nhà đều cuống cuồng lên, bác sĩ đi qua liền giúp họ đưa cô vào phòng bệnh kiểm tra.
Sau một hồi khám xét, họ đưa ra kết luận:
– Chúc mừng gia đình, cô ấy có thai rồi, thai nhi được khoảng bốn đến năm tuần tuổi. Vì cô ấy vừa mới lấy máu nhiều lại ăn uống thất thường nên tình trạng sức khoẻ không ổn định, người nhà để ý cô ấy hơn là được.
Bà nội vô cùng vui mừng, bà nắm tay con dâu rồi nói:
– Trong cái rủi có cái may.
Bố Mộ Dung liền vui vẻ không thôi, ông nhanh chóng ôm vợ mình rồi kêu lên vui sướng:
– Chúng ta sắp có cháu bồng rồi đó.
Tuy nhiên, mẹ chồng của cô lại khá lo lắng cho con trai, vì không biết tình hình sức khoẻ sắp tới của nó ra sao nữa. Nhưng bà cũng rất vui mừng vì sắp được bồng cháu rồi.
***
Buổi tối đến, Lý Nhược Hy đã tỉnh lại nhưng Dung Hãn thì chưa. Cô chống tay dậy khỏi giường, bên cạnh cô là mẹ chồng, cô còn nhẹ nhàng đắp chăn lên cho bà rồi rời đi tìm Mộ Dung Hãn. Cũng may lúc đó, bác sĩ phẫu thuật cho anh đi qua nên cô lễ phép hỏi:
– Bác sĩ, tình hình của Dung Hãn sao rồi ạ?
Bác sĩ cũng cười cười rồi đáp:
– Cô yên tâm, có lẽ chỉ một hai ngày nữa là cậu ấy tỉnh dậy thôi.
Lý Nhược Hy cúi đầu cảm ơn, trong lòng cô lại đau buồn, thì ra anh ấy vẫn chưa tỉnh lại. Cô sợ, cô rất sợ, anh có mệnh hệ gì không hay, hoặc khi anh tỉnh dậy thì lại quên mất đi cô và gia đình như trong phim thì sao?
Càng nghĩ tới chuyện đó thì lòng cô càng thắt lại.
Lúc này, Hạ Khánh Liên đi đến bệnh viện, cô ta chạy tới trước mặt của Lý Nhược Hy rồi tát cô một cái. Lý Nhược Hy vì không để tâm tới chuyện khác nên không biết cô ta đến từ khi nào. Sau vài giây, cô mới phát giác được vấn đề, Lý Nhược Hy cũng không ngần ngại tát trả cô ta một cái đến đau.
Hạ Khánh Liên bị Lý Nhược Hy tát nên không nhịn được mà lên tiếng:
– Cô điên à?
Lý Nhược Hy không ngần ngại mà đáp:
– Câu này là tôi hỏi mới đúng, cô bị điên à?
Hạ Khánh Liên không nhịn được mà mặt mày tối sầm lại rồi cao giọng quát thác:
– Cô dám tát tôi, chẳng phải tại cô nên Mộ Dung Hãn mới gặp tai nạn hay sao?
Lý Nhược Hy im bặt, vì đúng là do cô nên Mộ Dung Hãn mới gặp tai nạn như vậy, có lẽ tinh thần của anh ấy không ổn định vì những câu nói kia của cô.
Hạ Khánh Liên mượn đà mà nói thêm:
– Nếu biết mình sai rồi mà còn lên mặt với tôi.
Từ đằng sau họ, bà nội Bùi xuất hiện, bà lập tức đánh vào đầu của Hạ Khánh Liên một cái. Vì cô ta không biết là ai nên buột miệng.
– Chết tiệt, là ai dám đánh tôi.
Ngay sau đó thì cô ta hối hận vì đã nói lời vô lễ với bà nội của Mộ Dung Hãn nên ngay lập tức xin lỗi.
– Bà, con còn tưởng là ai nên mới nói như vậy, con xin lỗi.
Bà nội Bùi xoa xoa mặt cho Lý Nhược Hy rồi ra mặt bảo vệ cô:
– Cháu không sao chứ?
Sau đó thì bà nhìn Hạ Khánh Liên rồi nói:
– Tốt nhất đừng có động vào cháu dâu của ta. Nếu không thì đừng trách cái thân già này.
Hạ Khánh Liên không dám cãi lại một câu nào.
Lý Nhược Hy không muốn tranh cãi nên cô nhìn qua cửa kính vào phòng anh rồi lại khoác tay bà nôij rồi dìu bà đi.
– Chúng ta đi thôi bà.
Bà nội vẫn quan tâm hỏi:
– Cháu có đau lắm không?
Lý Nhược Hy chỉ lắc đầu rồi cười để trấn an bà nội.
Hạ Khánh Liên cũng không còn cách nào khác nên đành ấm ức rời đi.
Khi Lý Nhược Hy trở về phòng cũ thì bố mẹ chồng đều đang lo lắng cho cô. Mẹ chồng cô liền lo lắng nói:
– Con đi đâu vậy, con đang mang thai nên đừng đi lung tung đấy.
Lý Nhược Hy không tin vào chính tai của mình nên phải hỏi lại cho chắc chắn.
– Mẹ, mẹ nói gì cơ.
Bố Mộ Dung liền đáp:
– Con dâu, con đã mang thai được khoảng năm tuần rồi, chúc mừng con và Dung Hãn.
Bà nội khẽ vỗ tay cô rồi nói:
– Chúc mừng con nhé, nhà ta sắp có cháu bồng rồi.
Lý Nhược Hy nhìn xuống chiếc bụng bằng phẳng của mình rồi xoa xoa như đang âu yếm nó vậy. Cô thầm nghĩ: “Chào mừng thiên thần của mẹ.”