Ánh nắng chói chang bao trùm cả một ngôi biệt thự lớn của Bắc Gia, toàn bộ người trên kẻ dưới đều chực chờ ngoài cửa.
Hoa Vũ nhìn Hoa Phong, không thể làm gì khác chỉ đành bảo bọn họ giải tán, ai làm việc nấy.
Lục Phàm mở cửa bước ra còn tiện tay đóng cửa lại, lập tức liền bị Hoa Phong túm lấy, dứt khoát hỏi: “Thế nào rồi?”
Hoa Vũ cũng không để Lục Phàm thoát dễ dàng, cũng bao vây lấy: “Chú ở trong đấy lâu như vậy, rốt cuộc là sao rồi hả?”
Lục Phàm nhìn bọn họ, cảm thấy mình như người có tội bị ép cung. Bất mãn lườm: “Các chú sao lại nhiều chuyện vậy?”
Hoa Phong khinh bỉ nói: “Nhiều chuyện cũng không hại chết người.”
Lục Phàm mỉa mai nói: “Chú giết người còn nhiều hơn tôi đấy!”
Hoa Vũ thật sự muốn đập chết hai cái tên này, cậu giận dữ lên tiếng: “Các người có thôi đi không? Rốt cuộc là cô ấy có sao không?”
Âu Nhược chỉ đến đây chưa đầy một tháng, sự chú ý trong Bắc Gia đã dồn cả vào cô.
Ban đầu bọn họ còn có chút không thích nghi được với sự có mặt của một người phụ nữ lạ. Nhưng mà, lão đại của bọn họ không có ý kiến, bọn họ sao có thể phản kháng.
Sau thời gian gặp mặt nói chuyện, Hoa Phong và Hoa Vũ cũng dần xem Âu Nhược như một cô em gái, tính cách cô dễ chịu hơn mấy cô tiểu thư trong mấy buổi tiệc rượu của lão đại, không gây cho họ phiền phức lại còn giúp họ chăm sóc lão đại.
Trong nhà có thêm phụ nữ, Bắc Gia cũng không còn giống cái ‘động đực'(*) như trước đây.
(*)Động đực: Ý nói nơi này toàn đàn ông.
Hoa Phong và Hoa Vũ trước nay giết người cứu người đều là nghe theo chỉ thị của lão đại, chưa bao giờ có một chút suy nghĩ quá phận.
Âu Nhược là lý do họ sinh ra sự ngoại lệ, khiến cho họ lo lắng cũng chỉ có Âu Nhược, khiến họ tức giận với Lục Phàm cũng chỉ có Âu Nhược.
Lục Phàm thừa nhận bản thân có ích kỉ, nhưng khi nhìn thấy Âu Nhược quấn áo choàng của Bắc Vũ Tịch đi ra từ nhà tắm, sắc mặt cô tái nhợt trông thấy rõ, còn không biết tốt xấu che chắn đầu súng của Bắc Vũ Tịch hướng vào anh ta.
Trên đời này sẽ không có ai làm vậy đối với hắn, chẳng ai nhân từ đến ngốc nghếch như Âu Nhược.
Bắc Vũ Tịch sẽ không giết Lục Phàm, chuyện này anh ta hiểu rõ, chỉ có Âu Nhược chính là ‘điếc không sợ súng’ cả gan làm như vậy.
Lục Phàm mỉm cười đắc ý: “Tôi là ai mà các cậu hỏi có sao hay không? Một khi tôi ra tay thì người chết cũng có thể sống dậy.”
Hoa Phong nghe xong liền quăng cho anh ta một cái nhìn khinh bỉ, rồi lảng đi. Hoa Vũ ‘hừ’ lạnh một tiếng rồi cũng không đứng đó nữa.
Lục Phàm đầu nổi mấy vạch đen, loại cảm giác xa lánh này kết hợp với một con quạ bay ngang qua thì thật là trùng hợp.
Lục Phàm không thèm để tâm đến thái độ của bọn họ, xoay người đi thẳng xuống lầu.
Bộ phận liên lạc trên tai Hoa Phong, Hoa Vũ đột nhiên có kết nối. Hai người vừa nhận lệnh liền lập tức, Hoa Phong đã rời đi.
Hoa Vũ gõ cửa phòng, Bắc Vũ Tịch ở bên trong rất nhanh liền cho vào.
Tiến vào phòng rồi đóng cửa, Hoa Vũ tiện thể nhìn sang sắc mặt Âu Nhược. Thấy thần sắc cô hồng hào hơn, cậu ta cũng đỡ đi phần nào lo lắng.
“Lão đại! Là tình báo của khu vực Nam Phi.”
Bắc Vũ Tịch lạnh giọng: “Thế nào?”
“Hoa Phong đã lên phòng điều khiển xem xét, chỉ có tín hiệu đột nhập nhất thời. Ngoài ra không còn gì nữa.”
Bắc Vũ Tịch phất tay ý bảo cậu ta lui ra, Hoa Vũ gật đầu lúc xoay đi còn náng lại.
Trước nay tác phong cậu ta và Hoa Phong nhanh nhẹn, nay lại chần chừ liền bị Bắc Vũ Tịch liếc thấy.
Hoa Vũ cuối cùng cũng nói thẳng: “Lão đại! Âu Nhược…”
Hoa Vũ chưa nói hết Bắc Vũ Tịch đã cắt ngang lời cậu:
“Không sao. Bảo Hoa Phong tìm ‘người đó’ giải quyết công việc trong hôm nay.”
Hoa Vũ gật đầu ‘dạ’ một tiếng rồi cuối người, đi thẳng ra ngoài.
Bắc Vũ Tịch không tức giận vì sự vô ý của Hoa Vũ, cậu ta cũng cảm thấy lão đại rất không bình thường, nhưng mà dù sao cũng là do Âu Nhược. Loại chuyện không bình thường này, chắc không có gì khác lạ.
Chính Âu Nhược đã tạo ra ngoại lệ ở Bắc Gia.
Khi căn phòng tràn ngập ánh nắng chỉ còn lại hai người, Bắc Vũ Tịch mới thư thái ánh mắt lạnh lẽo xuống. Với hắn, dù là ở nhà hay ở ngoài luôn luôn phải cảnh giác cao độ, mà hắn với chuyện này đã hình thành một thói quen.
Âu Nhược lại ngây thơ tin tưởng Lục Phàm, Lục Phàm ngược lại không tin tưởng Âu Nhược.
Bắc Vũ Tịch có được ngày hôm nay chính là nhờ vào sự tin tưởng của từng người bên cạnh. Bây giờ người hắn tin tưởng, lại bị thuộc hạ hắn không tin tưởng hạ độc…
Hoa Phong và Hoa Vũ chính là hắn nuôi dạy. Lục Phàm là cùng hắn lớn lên. Người làm trên dưới Bắc Gia đi theo hắn từ nhiều đời nay.
Từng người từng người ở đây, lấy trung thành và tin tưởng làm đầu, tuyệt nhiên không có nghi ngờ.
Sự tức giận của Bắc Vũ Tịch là vì Lục Phàm dám không tin tưởng, không khẳng định Âu Nhược là một phần của Bắc Gia.
Còn về quá khứ, hắn…
Một chút cũng không thể bỏ qua.
Nắng vàng chiếu lên gương mặt Âu Nhược, làn da cô một chút tì vế cũng không có, nhìn Âu Nhược đang nằm trên giường, hai mắt nhắm chặt, gương mặt trắng trắng xanh xanh, ngũ quan tinh xảo như khắc, Bắc Vũ Tịch nhìn rất lâu, hắn để ý thấy mi mắt Âu Nhược vừa dày vừa dài, lại còn cong vút, môi mỏng tựa anh đào, dù là đang bệnh nhưng nhìn vào lại vô cùng thuận mắt, không có vẻ gì là xấu xí.
Quan sát cô một lúc chợt thấy môi mỏng Âu Nhược khẽ mấp máy, tiếng nói the thé nhỏ xíu cất lên.
“Nước… Tiên sinh… Uống nước…”
Bắc Vũ Tịch đỡ lấy đầu cô để Âu Nhược ngồi dậy, cho cô tựa vào lòng ngực hắn, đưa tay lấy ly nước vẫn còn âm ấm trên tủ đầu giường, hắn thận trọng đưa đến miệng Âu Nhược.
Trong cơn khác đến rát cả họng, Âu Nhược cuối cùng cũng tỉnh lại, cô thật muốn uống nước. Nước vừa chạm đến miệng Âu Nhược tu liền một hơi, hối hả đến nổi cứ như cá mắc cạn gặp nước liền vồ dập, dù có ngộp chết cô cũng phải ra sức mà uống nó.
Kết quả của sự hối hả là một trận ho muốn nổ tung lồng ngực, Bắc Vũ Tịch nhíu mày nhưng không trách mắng, vỗ vỗ vào tấm lưng cho cô dễ chịu.
Bắc Vũ Tịch lần đầu tiên trong đời chăm sóc một người, hắn còn nhớ ngày hắn chăm sóc mẹ nằm trên giường bệnh. Mấy đêm liền không ngủ, sau đó lại đến cớ sự khác, tiếp đó lại mấy đêm không ngủ.
“Cảm ơn!” Âu Nhược mỉm cười cầm lấy cánh tay hắn, nói một cách lịch sự.
Cô dù không có cha sinh mẹ dạy, đi theo mẹ nuôi toàn bị nghe mắng chửi nhưng cô không trần tục giống bà ta, Âu Nhược như đóa sen trắng, tỏa hương ở bùn lầy. Cô còn hiểu rõ phép lịch sự tối thiểu hơn cả những người giàu có, xinh đẹp, tài giỏi nào mà Bắc Vũ Tịch từng gặp.
Loại người tiếp xúc với hắn, nếu không là giết người không gớm tay thì cũng là một tên buôn bán vũ khí. Ngoài cô ra, chưa từng có ai cảm ơn hắn, cũng chưa từng có ai phá bỏ quy tắc của hắn và cả cười với hắn một cách dịu dàng, ngọt ngào và chân thành ngoại trừ mẹ hắn.
“Cảm thấy thế nào?” Hắn hỏi han, lời vàng ngọc thốt ra từ miệng hắn vẫn là cái dáng vẻ lạnh lẽo dọa người.
Âu Nhược mỉm cười rạng rỡ, như đóa thạch anh đón nắng mà nở rộ, yếu ớt trả lời: “Cảm thấy rất dễ chịu! Tiên sinh, ở trong lòng ngài rất dễ chịu.”
Bắc Vũ Tịch vốn không phải có ý đó, hắn là có ý hỏi vết thương của cô. Âu Nhược lại tưởng hắn là đang hỏi cô bây giờ thế nào ở trong lòng hắn cảm thấy thế nào.
“Vết thương?” Hắn lạnh nhạt.
Âu Nhược gật nhẹ đầu: “Rất tốt! Tốt hơn lúc ngài rút nó ra.”
Lúc Âu Nhược ngất đi, Lục Phàm liền nói Bắc Vũ Tịch bỏ cô vào bồn tắm dùng nước lạnh giảm đi sự di chuyển của chất độc trong cơ thể cô.
Anh ta nói do trước đó Bắc Vũ Tịch đã khiến vài chấm nhỏ đã vỡ nên chất độc sẽ chạy khắp cơ thể, cần phải loại bỏ hết tất cả trên lưng cô, một chút cũng không được để lại.
Bắc Vũ Tịch thấy lúc hắn dùng tay bóp vỡ, Âu Nhược dường như rất đau. Vậy là hắn quyết định dùng miệng hút lấy máu độc trên người cô.
Vết thương của Âu Nhược chủ yếu ở trên lưng và ngực, dấu đòn roi trước kia hoàn toàn khiến lưng cô biến dạng.
Lục Phàm thấy cảnh đó, thân làm bác sĩ anh ta cũng có cảm giác ngượng mặt nên đã lui ra. Chờ khi Bắc Vũ Tịch gọi mới đi vào.
Lúc Bắc Vũ Tịch dùng miệng hút chất độc, Âu Nhược đã tỉnh lại nhưng nó cứ như bị ong chích, khó chịu vô cùng. Cô tưởng mình chết rồi, hóa ra là khi xong chuyện đã mệt mỏi thiếp đi lúc nào không hay.
“Tại sao?” Bắc Vũ Tịch lạnh giọng, nắm lấy cằm Âu Nhược xoay lại.
Gương mặt cô đối diện gương mặt hắn, dường như là gần trong gang tất. Hô hấp của cô bây giờ chỉ có một mùi long đản hương của hắn, cả người chỉ có thể van xin một chút sức mạnh của hắn để tựa vào.
Người đàn ông này khiến tim cô run rẩy, khiến đại não cô tỉnh táo hơn bình thường.
Âu Nhược mỉm cười: “Cái gì tại sao?…”
Ý của hắn là lý do cô chắn trước mặt hắn, che đi họng súng của hắn đang nhắm vào Lục Phàm hay là chuyện gì khác? Chắc chỉ có mỗi chuyện đó.
Suy nghĩ nhiều cũng chẳng có ít gì, Âu Nhược thành thật nói: “Không có tại sao cả! Tiên sinh! Ngài có biết lúc đó trông ngài thế nào không?”
Bắc Vũ Tịch nhìn Âu Nhược chờ cô nói tiếp, thấy cô không nói, hắn không ngại thuận theo cô, lạnh nhạt hỏi: “Thế nào?”
Âu Nhược bật cười, ánh mắt pha lẫn chút hứng thú: “Ngài tha chết cho tôi thì tôi sẽ nói!”
Bắc Vũ Tịch gật đầu.
Âu Nhược nói: “Lúc đó ngài như biến thành một con sói, hai mắt đỏ ngầu như muốn giết người. Tôi là sợ ngài giết lầm một thuộc hạ trung thành cho nên đã không ngần ngại mà lao đến. Không có tại sao, chỉ vì ngài thôi!”
Lời này chính là lời chân thật nhất trong lòng Âu Nhược, thứ cô có là một tấm lòng, thứ hắn có là cả một thế giới. Chỉ cần hắn muốn thì dù có một thân một mình hắn cũng có thể bao trùm cả thế giới này, muốn diệt muốn tha chỉ cần một câu nói, hắn điều có thể làm người ta thấp thỏm.
Vậy nhưng, con người ai cũng có một khoảng cô độc. Âu Nhược không thể đoán tâm tình hắn, nhưng cô dám thừa nhận, nội tại con người luôn là vậy. Cô không muốn, khi hắn ngồi trên nơi cao lớn nhìn xuống, người tin tưởng, một tri kỉ cũng không có.
Kẻ nịnh bợ trên đời là thuốc phiện, người trung thành trên đời là nhân sâm. Thuốc phiện thì dễ tìm, một khi đã dùng là không thể bỏ, kết quả mang đến là cái chết, nhân sâm thì khó tìm nhưng lại chữa được bách bệnh.
Âu Nhược chỉ có một loại suy nghĩ, thay vì giết một ‘nhân sâm’ quý như Lục Phàm, sao không trân trọng mà dùng chữa bệnh.
‘Chỉ vì ngài thôi’!
Bốn chữ này thật khiến sự tức giận không lý do của Bắc Vũ Tịch nguôi ngoai, cứ như chưa từng có ngọn lửa nào được đốt lên trong lòng hắn.
Chỉ vài câu của cô đã khiến hắn nhận ra bản thân từng làm gì, hắn luôn nhìn người nhìn việc chu toàn, vì cô mà hoảng loạn, vì cô mà tâm tình thay đổi.
Âu Nhược xoay người lại, hai cánh tay vòng qua ôm lấy cổ hắn, hai bàn tay đan vào nhau không có lấy một khe hở.
Bắc Vũ Tịch chăm chăm nhìn cô, Âu Nhược tự nhiên như không. Sau trận này, cô dường như không còn sự sợ sệt vốn có với hắn nữa. Cô càng lúc càng đi quá giới hạn, mà hắn càng lúc càng chịu đựng cô nhiều hơn.
Âu Nhược lại cười, nụ cười tươi tắn như không có bệnh tật gì làm khó được cô.
Cô dịu dàng nói với hắn: “Tiên sinh! Ngài thông tuệ như vậy, chắc chắn hiểu ý của tôi. Tiên sinh! Âu Nhược chỉ có một mạng này nhưng chẳng may suýt chết mấy lần, tất cả đều là do ngài cứu giúp. Tôi không có khoa trương, không có giả dối. Âu Nhược sống là người của ngài, chết là ma của ngài, tiên sinh!”
Bắc Vũ Tịch đột nhiên cong khóe môi, hắn nhấc tay lên, cánh tay mạnh mẽ đầy cơ bắp nắm lấy cằm Âu Nhược.
Chẳng hiểu ma lực từ đâu, Âu Nhược tháy khóe môi hắn nhếch lên, mang một vẻ thần kì khác thường, trong sự lạnh lùng không tan biến kia còn tăng thêm một nét kiêu ngạo.
Cảm thấy mặt mình ngày một cao lên, còn người ở trên thì ngày một hạ thấp.
Độ cong trên môi ngày một rõ, nét nhẹ nhàng như trêu chọc kia khiến cô ngạc nhiên.
Hắn cười sao?
Bắc Vũ Tịch vì vài lời của cô mà mỉm cười sao?
Ngũ quan hắn thật khiến cho phụ nữ rung động, thật muốn vì hắn mà lao đầu vào biển lửa.
Trái tim Âu Nhược đập “thịch” một tiếng, cả tâm hồn bỏng chốc bồng bềnh khó tả, cô thấy hơi ấm tràn ngập lòng ngực mình, môi miệng cũng có chút ngọt ngào.
“Không phải chết dưới tay tôi, cô một chút cũng đừng nghĩ đến việc thành ma.” Bắc Vũ Tịch bá đạo nói, bàn tay nắm lấy cầm cô kéo gần một chút.
Âu Nhược nhận ra chuyện gì sắp đến, ngoan ngoãn gật đầu rồi dần dần hợp tác, cô nhắm mắt tiến thẳng theo sức kéo dưới cằm.
Khi mây trắng tan thành những khối bông mịn màng, khi chiếc lông vũ đen nhánh xoay tròn trên không trung chạm khẽ lên mặt nước phẳng lặng không gợn sóng.
Sự mềm mại truyền thẳng đến đại não Âu Nhược, tựa như sâu trong lòng đại dương nổi lên một cơn sóng thần.
Đại não Âu Nhược nổ ‘bùm’ một tiếng thật to, mắt cô nhắm chặt lại, khoảng lặng trước mắt một vùng tối đen đột nhiên có vài chùm pháo hoa nở tung đủ màu sắc.
Môi chạm môi, cảm giác như được khai xuân.
Nụ hôn này của Bắc Vũ Tịch làm Âu Nhược không biết nên làm gì, cô chưa từng hôn, cũng chưa từng nhìn thấy người ta hôn nhau, cứ theo tự nhiên mà mắt cô nhắm nghiền, nhưng cũng không thể không cảm nhận được sự động chạm của cái khí thế mạnh mẽ đang áp xuống.
Thuận theo đôi môi hắn, thuận theo lưỡi hắn. Trái tim Âu Nhược đập mạnh không ngừng, cứ như trống lớn đặt ở bên tai gõ ‘đùng đùng đùng’, cô như bị rút toàn bộ sức lực, thật sự chỉ chờ tảng đá Bắc Vũ Tịch di chuyển, còn cô chính là con kiến vùi mình dưới cát.
Thân thể Âu Nhược mất sức mềm nhũn cả ra, may mà hắn ở trên đang ôm lấy nếu không Âu Nhược thật sự sẽ té ngã.
Hắn thật khéo, thật khéo léo mà hôn cô. Hai đôi môi quấn quýt, đến nổi không có lấy một khe hở, dù là một chút cũng không có.
Bắc Vũ Tịch không mạnh bạo, không cuồng dã, hắn hôn nhẹ môi trên của cô rồi lại hôn xuống môi dưới, đầu lưỡi linh hoạt đầy am hiểu.
Cánh môi hắn cứng mềm không rõ, nước mắt Âu Nhược ứa ra theo đường khóe mắt mà rơi xuống, chiếc lưỡi không xương của Bắc Vũ Tịch không để cánh môi Âu Nhược được yên đã khí thế bức người xông đến tấn công răng cô, cậy mở một cách bá đạo, khiến Âu Nhược không thể từ chối.
Môi hắn mút lấy môi cô, từ nhẹ nhàng thành chà xát, cánh trên đè cánh dưới, còn như đánh dấu chủ quyền mà vừa cắn vừa kéo, khiến cho môi Âu Nhược tê tê ngứa ngứa.
Cô ban nảy còn thấy hắn dịu dàng nhưng mà bây giờ đột nhiên lại thấy hắn như muốn hung hăng cắn đứt môi cô.
Toàn thân cô run lên bần bật, mi dài cũng run rẩy. Cả người căng cứng, hơi thở từ nhịp nhàng chuyển thành thở dốc.
Chuyển động của hắn điêu luyện thuần thục, tất cả Âu Nhược đều phó mặc cho hắn, để cho hắn điên cuồng chiếm giữ, điên cuồng công phá.
Bức tường Âu Nhược kiên cố của cô đỗ sụp xuống, Bắc Vũ Tịch tham lam tiến vào.
Lưỡi hắn như có mắt thần chỉ cần lưỡi Âu Nhược trốn tránh rời khỏi, hắn liền rất nhanh bắt được mà quấn lấy.
“Ưm…” Âu Nhược không kiềm chế được, thanh âm từ cổ họng vọt ra. Mỗi lần hắn công kích cứ như từng đợt sóng đập vào bờ đá, khiến lòng ngực Âu Nhược không ngừng hối hả như muốn vỡ tung.
Vòng một căng tròn cách lớp vãi mỏng cứ phập phồng lên xuống, còn như có như không chạm lên cơ thể cứng rắn của Bắc Vũ Tịch, cách lớp vải mỏng cô nhận ra nhiệt độ cơ thể của cả hai đều tăng.
Thần kinh cô cũng bởi tiếng rên khẽ này mà đứt ngang, đầu óc trống rỗng cứ kêu ‘ong ong’ thật quá mức tưởng tượng.
Đại não căng cứng đến nổ tung, Âu Nhược thật sự không còn suy nghĩ được nữa.
Bắc Vũ Tịch dạo quanh khoang miệng Âu Nhược, như đứa trẻ nghịch phá thích đùa giỡn, lúc kéo lúc thả, lúc bắt lấy lúc buông thả, chiếm giữ lưỡi cô đã sớm thuộc về hắn.
Cảm nhận đôi môi mềm mại như mật hoa của cô, còn hắn chính là con ong lớn chăm chỉ, như vậy đủ để hắn không muốn dừng lại.
Mỗi lần hắn mút sâu vào đều lấy đi toàn bộ sự ngọt ngào trong khoan miệng cô, cuốn lấy từng chút thơm ngọt của riêng cô, khiến cho cô một chút của riêng mình cũng không giữ lại được.
Âu Nhược như bị ai đó rút cạn linh hồn.
Đôi môi anh đào nhỏ nhắn cũng không còn thuộc về cô nữa. Cứ tê dại ngứa ngáy, mặt cho cái sự tham lam kia càn quét.
Toàn thân mệt nhừ khó thở, cô chỉ cần há miệng ngẩng cao đầu một chút để hít vào, lập tức Bắc Vũ Tịch liền xông đến, càng lúc càng như không muốn buông ra.
Âu Nhược sắp hết hơi đến nơi, cổ vừa mỏi, miệng vừa tê, đầu lưỡi râm ran ngứa. Cô dùng chút sức lực như sắp đuối nước của mình, vỗ vỗ bờ vai Bắc Vũ Tịch kháng nghị hắn.
“Ưm…” cô rên khẽ một tiếng. Thanh âm đó lại khiến Bắc Vũ Tịch nảy sinh một sự độc chiếm theo bản năng của loài thú dữ.
Bắc Vũ Tịch không có kiên nhẫn, nhưng phải cố kiềm chế đến khi Âu Nhược sắp ngất vì thiếu khí, hắn mới hung hăng buông đôi môi cô, cánh môi mềm mại này khiến hắn lưu luyến thô bạo cắn thêm một cái.
Khi khoan miệng của hắn và của cô đầy ấp mùi máu tanh, hắn mới thỏa mãn.
Âu Nhược đau điếng, nước mắt vốn đã khô nay lại ứa ra lần nữa, không để cho cô lau đi vết máu, Bắc Vũ Tịch cuối đầu mút mạnh, dọn dẹp tàn cuộc rồi rời đi.
Vì thiếu khí, Âu Nhược bám chặt cánh tay hắn, ngửa đầu thở hổn hển, vòng một đầy đặn đẩy đà lên xuống theo nhịp thở. Hình ảnh này… Thật khiến hắn không thể không phạm tội.
Âu Nhược và hắn rốt cuộc là đã đi đến cái chốn nào rồi không biết. Biết rằng cô là người của hắn, loại chuyện này chắc chắn sẽ không tránh khỏi.
Hắn đã mua cô, Âu Nhược đương nhiên sẽ không chống đối…
Nhưng… Nhưng như vậy là quá nhanh rồi!
Âu Nhược sắc mặt vốn xanh xao nay lại bị hôn đến ửng đỏ, bây giờ trông cô tươi tỉnh hơn hẳn ban đầu.
Bắc Vũ Tịch thõa mãn kéo cô ôm vào trong lòng ngực rộng lớn, như gà mẹ vươn cánh bảo bọc đàn gà con của mình.