Theo như lời của Bắc Vũ Tịch, Âu Nhược vẫn chưa thấy hắn có ý định đuổi cô đi. Âu Nhược cũng không hiểu lý do, lúc đang mơ màng ngủ thì nghe thấy hắn cùng Lục Phàm nói chuyện.
Mà người đàn ông tên Tô Âu lại cực kì có chút ấn tượng trong đầu Âu Nhược, nhưng hình như cô không thể nhớ.
Âu Nhược rất tự tin về trí nhớ của mình, nhưng cô dường như đã quên ký ức từ năm bốn tuổi. Hình ảnh duy nhất mà cô có về nó chính là một đêm mưa, bàn tay lạnh lẽo buông bỏ tay cô, rồi đột nhiên mẹ nuôi xuất hiện mang cô đi. Còn trước đó đã xảy ra chuyện gì, cô cũng không rõ ràng.
Cảm giác cả người ấm áp đến nóng nực, Âu Nhược khó chịu bám vào thứ gì đó ghì chặt, cô đập đập môi mỏng mắng: “Nóng chết đi được.”
Bắc Vũ Tịch cuối đầu xuống, đem cơ thể cô ra xem xét. Âu Nhược mặc một chiếc váy ngủ trắng dài chấm gối, để đôi chân trần trắng nõn lộ ra.
Hắn điều chỉnh tư thế cho Âu Nhược một chút, thấy gương mặt cô thoải mái hẳn đi, Bắc Vũ Tịch đưa tay bóp mũi cô.
Âu Nhược đang cảm thấy dễ chịu thì đột nhiên khó thở, cô thấy mỗi lần hít vào hay thở ra đều nghẹn lại. Bàng hoàng Âu Nhược giật mình tỉnh giấc, miệng còn la oai oái cả lên.
Khi tầm mắt dừng lại trên đôi mắt của Bắc Vũ Tịch, Âu Nhược mới nhận ra sự sắc bén cùng lạnh lùng trong đó một lần nữa bủa vây cô.
Theo thói quen Âu Nhược một lần nữa lại nở nụ cười với Bắc Vũ Tịch, dịu dịu dàng dàng gọi hắn một tiếng: “Tiên sinh!”
Không dám tin hắn còn có cách gọi người ta thức dậy bằng việc bóp mũi.
Bắc Vũ Tịch lườm cô, khiến mặt Âu Nhược giây lát lạnh toát: “Tưởng cô ngủ đến chết.”
Âu Nhược thầm rủa, cô ngủ không chết mà là bị hắn bóp chết.
“Chuẩn bị một chút, chúng ta đi xa hai tháng.” Bắc Vũ Tịch ra lệnh.
Âu Nhược vẫn còn chưa tỉnh hẳn, nghe hắn nói xong sắc mặt cô vô cùng khó nhìn.
“Hai… Hai tháng?”
Bắc Vũ Tịch liếc cô: “Cô ngủ đến não bị úng? Nghe không hiểu lời tôi?”
“Nghe, nghe rồi ạ!” Âu Nhược cuống cuồng trả lời.
Khi cô định ngồi dậy, mới nhận ra tư thế ban đầu và tư thế bây giờ hoàn toàn khác nhau. Bắc Vũ Tịch… Âu Nhược đang nằm trong lòng hắn.
Cô ngất mất thôi!
Âu Nhược tự nhiên leo xuống, không để ý đến ánh mắt của người ngồi đó, cô đi qua đi lại vung tay múa chân để thư giản gân cốt. Ngủ ngon thì ngủ ngon, như mà ngủ trong lòng Bắc Vũ Tịch lâu như vậy khiến lưng cô hơi mỏi.
Bắc Vũ Tịch lại đặc biệt cho cô nằm trong lòng hắn, Âu Nhược khó hiểu vô cùng.
Đi đến cửa sổ, vén chiếc rèm cửa, Âu Nhược nhìn ra ngoài trời, mới thấy trời tối rồi! Cô ngủ từ trưa đến tối muộn rồi?
Hôm nay trời có rất nhiều sao, ở nơi này Âu Nhược đặc biệt đêm nào cũng được ngắm sao. Có hôm trăng tròn, sao trăng cùng sáng tỏ, Âu Nhược không cần bật đèn, chỉ cần kéo rèm cửa sổ là ánh sáng đã tràn ngập căn phòng.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, cô ngủ cả buổi, kéo theo cả Bắc Vũ Tịch cũng không làm gì ngồi đó canh cho cô ngủ? Tiêu đời, tiêu đời rồi!
Bắc Vũ Tịch chẳng biết thế nào lại đột nhiên nắm lấy cổ áo Âu Nhược, lôi đầu cô vào nhà tắm.
Không để Âu Nhược kịp kêu.
Hắn mạnh bạo xả nước, một giây đã khiến váy áo Âu Nhược ướt mèm từ đầu đến chân. Cả mái tóc dài cũng bị nước làm cho dính dáp mà bám chặt vào khuôn mặt.
Bắc Vũ Tịch đưa tay vén tóc cho Âu Nhược, dường như đang vô cùng tức giận, mi tâm hắn nhíu lại, ánh mắt nhìn cô vừa như dao vừa như độc dược, hắn… hắn nổi điên lên rồi?
Chỉ cần một cái vung tay đã xé toạt chiếc váy trắng của Âu Nhược, hai mảnh vải mỏng tan bị hắn quăng xuống sàn nhà, ướt nhẹp!
Cô hơi giật mình vì hành động của hắn, nhưng trong giây lát đã hồi phục rất nhanh.
Cô hỏi: “Tiên sinh! Ngài không vui à?”
Không phải hắn mạnh bạo cường thế thì là không vui, chỉ là hắn đột nhiên xé váy cô, gương mặt hầm hầm không biểu cảm như vậy. Cô sẽ hiểu thành hắn không vui!
Âu Nhược vốn không phải là người thích lo chuyện người khác, bình thường cũng không quan tâm đến tâm tình Bắc Vũ Tịch, cô chỉ biết thuận theo hắn, cái gì cũng thuận theo. Bây giờ cô không từ chối hắn, nhưng cô thật sự rất muốn biết trong lòng hắn đang nghĩ gì.
Lúc trước hắn nhìn cơ thể cô là vì Âu Nhược đang bị thương phải được bôi thuốc, bây giờ hắn vì cái gì mà hung hăng xé nát áo cô.
Bắc Vũ Tịch tiến gần một chút, đưa mắt nhìn gương mặt Âu Nhược bị nước lạnh dội qua. Môi cô như mất sức trắng bệch, đôi mi cong vẫn còn dính vài giọt nước li ti, nhìn giống như nhánh cỏ vươn vấn giọt sương sớm, nặng nè rũ xuống.
“Vào trong.” Bắc Vũ Tịch không trả lời câu hỏi của Âu Nhược, lạnh lùng ra lệnh cho cô vào bồn tắm mà hắn thường dùng.
Âu Nhược bỏ chân đi vào, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Bắc Vũ Tịch để nước lạnh đổ đầy bồn tắm lớn, rồi đi thẳng ra ngoài.
Đến lúc đóng cửa, hắn còn căn dặn: “Không gọi thì không được ra.”
Âu Nhược gật đầu.
Tầm nữa tiếng sau đó, Âu Nhược cuối cùng cũng được gọi tên. Thật giống như ân phúc trời ban Bắc Vũ Tịch gọi đúng tên cô.
Cứ tưởng cô sẽ cả đêm ngâm mình ở trong đấy.
Quấn khăn tắm ra ngoài, Âu Nhược đi đến bên cạnh Bắc Vũ Tịch, hắn đang ngồi vắt chéo hai chân. Bộ âu phục dường như bị dính nước ban nảy đã ướt, nhưng hắn không có ý định sẽ thay.
Âu Nhược gọi: “Tiên sinh!”
Bắc Vũ Tịch bắt lấy tay cô, kéo cô ngồi lên đùi hắn. Tư thế này… khiến Âu Nhược đột nhiên đỏ mặt, cô cuối đầu xuống, cầm chặt chiếc khăn tắm trên tay.
Cảm nhận lớp vải chạm vào chỗ đùi non gần nơi tư mật, Âu Nhược nuốt nước bọt.
Như vậy… Như vậy là sao chứ?
Bắc Vũ Tịch nắm lấy chiếc khăn tắm của cô, đột nhiên kéo mạnh khiến nó vụt khỏi tay Âu Nhược bay xuống đất cách đó không xa.
Âu Nhược lập tức nhào đến, ôm chặt cổ Bắc Vũ Tịch đến sít sao, che đi thân trước trần trụi trong không khí. Giọng cô bây giờ trở nên nức nở ngượng ngùng: “Tiên sinh! Tiên sinh ngài làm gì vậy?”
Cơ thể Âu Nhược run rẩy, Bắc Vũ Tịch cuối đầu xuống, ánh mắt cũng vô tình chạm phải một thứ.
Tấm lưng Âu Nhược từ trên xuống dưới, đâu đâu cũng có vài chấm nhỏ xanh tím theo đường của những vết thương cũ mà mọc lên.
Bắc Vũ Tịch đưa tay chạm vào: “Đau không?”
Âu Nhược lắc đầu: “Không đau.”
Bắc Vũ Tịch dùng hai đầu ngón tay bóp vỡ từng chấm nhỏ. Hạt nước vừa vỡ ra đã thấy máu xanh chảy ra.
Âu Nhược kêu lên, cánh tay ôm chặt cổ hắn hơn nữa: “Tiên sinh… Đừng… Tôi đau!”
Còn như sợ hắn không tin, Âu Nhược gật đầu thừa nhận, “Là thật… Tôi đau!”
Hắn đưa tay gỡ hai cánh tay của cô đang bấu víu một cách chặt chẽ vào cổ hắn, lúc cuối đầu xuống nhìn cô thanh âm trong cổ họng nặng nề thêm mấy phần, giây phút hắn và cô chạm ánh mắt cứ như cổ họng Âu Nhược bị người ta bóp nghẹn.
Bắc Vũ Tịch nói: “Cô trúng độc.”
Đùi Âu Nhược lại kẹp chặt thắt lưng hắn, nghe hắn nói xong Âu Nhược run rẩy lo sợ.
Cô trúng độc sao?
Làm sao có thể chứ?
Ở Bắc Gia cô hoàn toàn tin tưởng, cũng là thông qua sự cho phép của Bắc Vũ Tịch và Lục Phàm, hắn cho phép cô làm cô mới làm, Lục Phàm bảo cô nên ăn cái này cô tuyệt nhiên không ăn cái khác.
“Thấy thế nào?” Bắc Vũ Tịch xoa nhẹ chỗ hắn vừa làm cô đau.
Âu Nhược lắc đầu kháng nghị: “Tiên sinh! Rất đau! Tôi không chịu được!”
Bắc Vũ Tịch gật đầu tỏ ra đã hiểu ý cô, một lúc sau hắn nói: “Cô cần được điều trị.”
Âu Nhược không từ chối cũng không có ý định từ chối, cô chỉ đang nghĩ làm sao cô lại trúng độc. Theo lẽ thường cô trúng độc chỉ có thể từ lúc chưa vào Bắc Gia, nhưng nếu vậy cô phải biết bản thân không ổn ngay từ đầu, lần này…
Cả người Âu Nhược nhẹ hẳn, Bắc Vũ Tịch bế bổng cô lên kiểu công chúa, Âu Nhược giữ lấy cổ hắn, hai cánh tay nhỏ trắng nõn đan vào nhau như treo trên cổ hắn.
Bắc Vũ Tịch không nói gì, nhìn sắc mặt Âu Nhược mà làm việc.
Thả cô vào bồn tắm lớn, để Âu Nhược bám vào thành bồn tắm, hắn đứng thẳng người rồi xoay lưng đi ra ngoài.
Âu Nhược lạnh lẽo run rẩy trong bồn nước lạnh, cô chẳng hiểu sao toàn thân mệt mỏi đau nhức. Ban nảy cô dám chắc rằng mình vẫn còn khỏe mạnh, chỉ khi Bắc Vũ Tịch để cô ngâm trong nước một lúc Âu Nhược mới thấy kì lạ.
Bắc Vũ Tịch bước ra ngoài, dùng điện thoại nội bộ gọi đi. Lục Phàm rất nhanh đã được gọi lên.
Khi Lục Phàm gõ cửa đi vào, Bắc Vũ Tịch chỉ một tiếng: “Vào đi.”
Lục Phàm cẩn thận mở cửa rồi đi đến cuối đầu cung kính gọi một tiếng: “Lão đại!”
Bắc Vũ Tịch bình thường trầm tĩnh lý trí, đột nhiên đứng bật dậy, nhanh như một tia chớp đã nắm lấy cổ áo Lục Phàm, ánh mắt hắn trở nên chết chóc không tưởng.
Lục Phàm nhìn thẳng vào nơi khác, đôi mắt đỏ ngầu lên. Anh ta biết lý do Bắc Vũ Tịch gọi anh ta lên đây, cũng hiểu rõ lý do Bắc Vũ Tịch tức giận như vậy.
Theo Bắc Vũ Tịch từ bé đến lớn, đây là lần đầu tiên Bắc Vũ Tịch dùng ánh mắt này nhìn thuộc hạ tâm phúc của mình.
Hoa Phong và Hoa Vũ, dù lớn bé đều theo sau chân Bắc Vũ Tịch cũng chưa từng nhìn thấy nét mặt này của lão đại bọn họ.
Vậy mà Lục Phàm chỉ vì một cô gái mà đáng nhận được như vậy.
Bắc Vũ Tịch hừ lạnh một tiếng, ném Lục Phàm sang một bên: “Định giết người của tôi?”
Khi hắn nhìn thấy mấy chấm xanh trên người Âu Nhược liền biết Lục Phàm đã làm, đối với Lục Phàm thủ đoạn để cho Âu Nhược không phát hiện ra là vô cùng dễ. Lại biết rằng khứu giác của Âu Nhược rất nhạy cảm, chỉ cần là mùi hương lạ cô lập tức sẽ ngửi ra, anh ta chắc chắn đã động tay động chân vào đồ ăn của Âu Nhược.
“Lão đại. Anh đừng quên, cô ấy…”
Lục Phàm định nói ra suy nghĩ trong lòng nhưng lời vừa đến lưỡi đã bị chặn lại…
“Cô ta không phải.” Bắc Vũ Tịch tức giận gầm lên.
Giống như dã thú trong trừng hoang, trời tối liền gầm lên âm thanh lạnh lẽo.
Lục Phàm cười gượng gạo, nụ cười mỉa mai đến tận khóe mắt: “Lão đại! Anh như vậy là nuôi ông tay áo.”
Ban đầu Lục Phàm cũng không có ý định hại Âu Nhược, nhưng khi biết cô có khứu giác đặc biệt hơn người thường. Lục Phàm đã lợi dụng chuyện đó để hạ độc cô.
Âu Nhược chính là cô gái của mấy mươi năm trước Bắc Vũ Tịch không thể bảo vệ được. Chuyện này, Âu Nhược không được biết, càng không thể để cô biết.
Nếu Âu Nhược là cô gái hiểu chuyện, chắc chắn cô không để tâm. Nhưng người tính không bằng trời tính, Âu Nhược lại mới được đưa về đây không lâu, tính tình còn chưa hiểu hết được. Nhở như cô có ý đồ hãm hại lão đại, Lục Phàm có một cái mạng làm sao cứu được hắn.
Bắc Vũ Tịch nhìn người không sai, nhưng biết đâu vì chuyện năm xưa, lão đại lại xem cô gái này như ‘trách nhiệm’ mà mặc cô tự tung tự tác.
Lục Phàm càng nghĩ càng không thể chấp nhận được.
Bắc Vũ Tịch cũng có kế hoạch cho cô rời khỏi Bắc Gia một năm, nhưng suy xét thế nào lại chỉ để cô đi hai tháng.
Lục Phàm trong lòng đã có tính toán, chỉ cần thời gian tới, độc dược cho ít một chút, đến khi Âu Nhược rời khỏi Bắc Gia chắc chắn sẽ không còn liên quan đến anh ta.
“Tôi có nuôi ông tay áo cũng không đến lượt chú giết người.” Bắc Vũ Tịch bị Lục Phàm làm cho tức giận, nộ khí xung thiên như muốn giết chết Lục Phàm.
Âu Nhược vốn đang mệt mỏi nằm trong bồn tắm, nghe thấy bên ngoài có tiếng cãi nhau. Mà thanh âm của Bắc Vũ Tịch, dường như là khiến cho không khí lạnh đến đông cứng.
Bình thường hắn giận cô, à không… Nói đúng hơn là bình thường hắn tức giận với thuộc hạ cũng sẽ không mắng ở trong phòng ngủ thế này.
Hắn đang giận, còn là đang cực kỳ tức giận, đến mức… Quát mắng Lục Phàm?
Âu Nhược đưa tay rút chiếc áo choàng đen của Bắc Vũ Tịch mắc gần đó che kín người đi ra.
Nhìn thấy cái cảnh, Lục Phàm bị đẩy ngã sau đó quỳ trên đất, Bắc Vũ Tịch sát khí đùng đùng…
“Lão đại! Anh không phải không hiểu ý tôi chứ? Anh còn không biết bên ngoài nói gì về anh sao?”
Vì Âu Nhược, Bắc Vũ Tịch đã thanh tẩy tất cả người có mặc trong buổi đấu giá hôm đó.
Nơi Âu Nhược được mua về là một trại buông người, tuy không lớn nhưng người ở đó chủ yếu có tiền. Hắn không muốn Âu Nhược mang theo một vết dơ, lập tức dùng được tiền thì dùng tiền, giết được người thì giết. Một câu cũng không thể để cho người ta biết rằng Âu Nhược là được hắn ‘mua’ về.
Nhưng có được sao? Miệng là của thiên hạ, ông trời bình sinh mới có câu “họa từ miệng mà ra”.
“Vậy là chú tự quyết, tự biến tôi thành kẻ có tội?” Bắc Vũ Tịch khom người xuống đưa tay nắm lấy cổ áo Lục Phàm, tay còn lại…
Âu Nhược vừa bước khỏi nhà tắm đã nhìn thấy một cảnh lạnh đến thấu xương. Cô một chút suy nghĩ cũng không có, lập tức lao đến nắm lấy bàn tay của Bắc Vũ Tịch giữ chặt không buông, đứng chắn trước mặt Bắc Vũ Tịch.
Lục Phàm kinh hồn nhìn cô, nụ cười tự giễu trên môi tắc ngấm, Bắc Vũ Tịch trong ánh mắt một giây lạnh lẽo trở nên đầy phẫn nộ.
Ngu xuẩn! Trong đầu hắn xuất hiện một câu chửi.
Âu Nhược giữ chặt tay hắn, lắc đầu nhìn hắn van xin: “Tiên sinh! Xin ngài… Xin ngài thu lại khẩu súng!”
Thật không dám tin Bắc Vũ Tịch lại có thể chĩa đầu súng vào thẳng thái dương của Lục Phàm, không phải bằng một sự lạnh lẽo luôn có mà bằng một sự tức giận… đến nổi Âu Nhược đang cầm lấy tay hắn mà vẫn cảm nhận được sức mạnh vốn có kia.
Áo choàng đen của Bắc Vũ Tịch dài thước tha, Âu Nhược bé nhỏ lại không thể làm gì khác ngoài che kín, vạt áo dài kéo theo dưới đất. Bộ dạng của cô bây giờ chẳng ra cái thể thống gì.
Chưa bao giờ Bắc Vũ Tịch thừa nhận một người phụ nữ, với hắn phụ nữ giống Âu Nhược chính là một con ngốc. Chẳng màn sống chết của bản thân, lại đứng ra đây giúp một kẻ xa lạ chịu trận.
Tại sao chứ?
Lục Phàm lắc đầu: “Âu Nhược, cô đừng làm vậy.”
Âu Nhược lắc đầu, ánh mắt nhìn vào Bắc Vũ Tịch càng trở nên kiên quyết, đôi đồng tử của cô co rúm vì sợ hãi, nhưng cô nhất quyết không tránh ra:
“Không!” Âu Nhược dứt khoát trả lời Lục Phàm.
Ánh mắt nhìn Bắc Vũ Tịch thêm phần mạnh mẽ, cô nói: “Tiên sinh! Có gì từ từ nói… Đừng… Đừng làm hại anh ấy…”
Nói xong Âu Nhược đột nhiên cảm thấy tim cô ‘thịch’ một cái, lòng ngực co thắc rồi dạ dày loạn lên siết chặt.
Một cơn đau dữ dội kéo đến.
Khi Âu Nhược nhận ra lưng cô đau rát tê tái, mới nhíu khẽ đôi mày.
Đau quá!
Đợt ngâm nước lần này làm cô cảm nhận rõ lưng cô đau rát như các vết thương cũ bị rách ra.
Nhưng tại sao, ngực cô lại nhói lên như vậy?
Giống như một con búp bê vải, Âu Nhược vô lực gục mặt xuống, khi ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt Bắc Vũ Tịch, cô chỉ thấy được đôi mắt đó của hắn mạnh mẽ không che giấu, một thoáng có một nét dịu dàng. Cơn tức giận của hắn, bị cô phá hỏng rồi!
Chỉ là… Tầm mắt cô ngày càng mờ, người trước mặt ngày một chìm vào bóng tối… Cho đến khi…
Âu Nhược ngã nhào vào lòng hắn, môi nở nụ cười dịu dàng: “Tiên sinh! Tôi mệt quá!”
Nói xong Âu Nhược cũng rơi vào mê man bất tỉnh, cô nghe tiếng Lục Phàm gọi cô, một tiếng “Âu Nhược”, hai tiếng “Âu Nhược”…
Bắc Vũ Tịch ôm lấy Âu Nhược, tức giận ra lệnh cho Lục Phàm: “Cứu không được đến mạng chú cũng đừng nghĩ đến.”