Cuối cùng cũng về được đến nhà hắn. Nó loạng choạng bước ra khỏi xe…
Hắn cũng nhanh tay nhanh chân bước ra…
Cả căn nhà…à nhầm căn biệt thự chìm vào yên ắng đến bất thường…
– Hạo Thiên với Minh Khang đi chơi rồi! Phải gần sáng chúng nó mới về!
Hắn mở lời.
Nó gật gật.
– Tôi lến phòng nhé?
Chưa kịp để hắn nói gì, nó đã tung tăng chạy lên phòng.
Hắn gọi với theo:
– Cẩn thận cái cầu thang!
Nó cười hì hì:
– Không sao mà…Á!
Nó vấc phải bậc cầu thang, xém xíu thì lăn xuống.
Hắn vội vã:
– Biết ngay mà! Đi đứng cho cẩn thận chớ!
Nó ngồi xuống, cãi:
– Nếu anh không gọi tôi quay lại thì có 10 cái bậc tôi cũng không vấp, nhá!
Cứ thế, hai đứa nó chí chóe nhau suốt mười mấy phút liền. Đúng là oan gia, oan gia mà!
Nó đi lên phòng, nằm phịch xuống giường, ngón tay vô tình chạm nhẹ xuống gra giường mềm mại. Nó khẽ kêu lên một tiếng…còn đau lắm!
Con chó Tiểu Bảo Bảo sà ngay vào lòng nó, cọ cọ cái mũi đen vào mặt nó, rồi nũng nịu rũ bộ lông trắng toát vào người nó. Lông Bảo Bảo rất mềm…và ấm…
Nó cứ thế, ngủ thiếp đi. Trong tay vẫn ôm Bảo Bảo mà quên rằng…mình chưa ăn gì cả!
Hắn ở dưới bếp hí ha hí hoáy dọn một dĩa cơm dành cho người ốm nhìn khá bắt mắt. Hắn cười nửa miệng trước thành công của mình…
Phốc…
Một bóng trắng lướt qua…
Choang!!
Tiếng đổ vỡ vang lên…
Hắn chưa kịp định thần xem bóng trắng ấy là gì…
Thì lập tức…
Meo~~meo~~meo~~
– Chết tiệt! lại mèo nữa!
Hắn tuy mạnh miệng nhưng chân tay đã run lên cầm cập. Vội bê dĩa cơm lên phòng cho nó…
Chả là, dì Hạnh trước khi nó chuyển đến đã xin nghỉ phép về quê vài ngày.
Chả là, cái bóng trắng ấy không phải một…
…mà là HAI CON MÈO!!
Cạch…
Cửa phòng bật mở…
Nhìn thấy nó đang say giấc, lòng hắn mở ra một cảm xúc lạ kì…
…điển hình là…ấm áp…
Đặt dĩa thức ăn xuống, bế Bảo Bảo lên thật nhẹ, thật khẽ để tránh phá hỏng giấc ngủ của nó. Đắp chăn lên đền cổ nó, hắn khẽ mỉm cười…
Nó đang mơ, nó mơ thấy một người và nó đang cùng nhau đi trên con đường đầy hoa hồng. Người đó nắm tay nó kéo đi về phía có chiếc ghế gỗ cạnh công viên. Nó hạnh phúc cùng người đó, nó cùng người đó ngồi trên chiếc ghế gỗ và nụ cười luôn trên môi. Nhưng khung cảnh ấy chưa được bao lâu thì…
Nước mắt nó rơi…
– Chia tay nhé?
Người nào đó lạnh nhạt nói lời chia tay. Ngay sau đó, một cô gái tóc màu đỏ nâu liền xuất hiện. Quấn lấy tay người nọ.
– Chia tay em, anh hạnh phúc chứ?
Nó khóc, những giọt nước mắt lăn dài trên đôi má non nớt của nó. Ai bảo nước mắt không màu nào? Nước mắt có màu đấy nhé! màu của đau thương, màu của tội lỗi…
…và màu của…máu!
– Ừ! Anh sẽ rất hạnh phúc!
Người này hướng ánh mắt trìu mến đã từng nhìn nó, đi trao cho một người con gái khác. Nó cười, một nụ cười chua chát, đau thương. Nó nghẹn ngào:
– Vậy được rồi!
Nó thẫn thờ nhìn người đó vui vẻ đi cùng với người con gái ấy. Lòng quặn thắt. Lúc ấy, nó khóc rất nhiều. Đó cũng là mối tình đầu của nó…
Hoa thơm đến mấy cũng có ngày tàn…
Tình đậm đến đâu cũng có ngày phai…
Bất chợt, nước mắt nó lại lăn dài trên gò má xinh đẹp. hắn giật mình, nó…lại khóc sao? Khóc vì cái gì chứ?
Nó bám lấy tay hắn, nói mớ:
– Huy…
Tim hắn như bị ai bóp nghẹn…rất…nghẹt thở!
Tai hắn ù đi, trong đầu lùng bùng vài chữ:” Huy là ai?” ” Tại sao cậu ta lại được nó nhớ nhung tới vậy?”
Còn gì đau khổ hơn khi bị một người mình coi như là “quan trọng”, khi mơ màng lại gọi tên một người con trai khác chứ?
Nhưng không dừng lại ở đó, nó còn nói thêm, giọng khản đặc:
– Huy…đừng bỏ em đi…có được không?
Nước mắt nó rơi thấm ướt hết cả một vùng gối trắng. Lòng hắn như bị ai cào xé. Hắn không biết cảm giác này là cái thể loại cảm giác gì. Nhưng…
Người tên Huy đó nhất định phải là người nó rất yêu thương…
Nó cứ sụt sùi một hồi như thế. Hắn cũng lặng im nhìn nó khóc như vậy. Bỗng dưng có cảm giác muốn được che chở cho nó…
Nghĩ là làm, hắn leo đến vèo một phát đã nằm yên vị bên cạnh nó.
Khoảng cách…rất gần.
Hắn đưa tay lên má nó, lau nhẹ…
Bỗng dưng cảm thấy người con gái trước mặt thật mỏng manh đến mấy…
_____Hết chap 33______
Quên một người không phải là xóa hết tất cả những kỉ niệm đẹp trước đó…
…mà…
Quên một người mà khi nhìn lại những kỉ niệm đó, trái tim đã không còn thấy đau…