Hắn từ từ bước vào…
Nó nhợt nhạt nằm bất tỉnh trên giường bệnh. Hai tay bị những dây truyền máu, truyền nước đâm xuyên qua. Chỉ thiếu cái là thở oxi nữa thôi…
Hắn với vẻ mặt đau lòng không thể đau lòng hơn, kéo ghế ngồi gần nó. Cảm giác này dễ để hắn liên tưởng đến ngày hôm đó, nó cũng nằm trên chiếc giường như thế này, cũng nhợt nhạt phai sắc như thế này, nhưng lại để lại cho hắn một vết thương khá lớn. Ánh mắt nó nhìn hắn ngày hôm ấy, không còn là ánh mắt dễ thương năn nỉ, cũng chẳng phải là ánh mắt nhí nhảnh, hồn nhiên. Mà là một ánh mắt sắc lạnh thấu tâm gan, bất cần tất cả. Kể từ hôm ấy, hắn mới biết lại cái cảm giác “sợ” là như thế nào.
Đôi mắt nó ngày ấy, biết cười. Và trên môi không còn nụ cười nào nữa…
[ 10:00]
Hắn vẫn mải ngồi nhìn nó suốt nửa tiếng đồng hồ. Trong lòng suy nghĩ điên đảo về quá khứ thì điện thoại reo…
Hắn mệt mỏi, không thèm liếc lấy tên người gọi liền áp lên tai:
– Gì?_Hắn thờ ơ
Đầu dây đến kia trông cũng có vẻ gấp gáp:
– Mày và nhóc con đi đâu giờ này chưa về? Hử?
Nghe cái giọng điệu chanh chua chẳng khác gì mấy bà bán cá ngoài chợ, hắn biết ngay là Hạo Thiên, bèn châm chọc:
– Mọi lần chúng mày đi Bar đi bủng gì mấy giờ sáng mới về cơ mà?!
– Ơ…hôm nay ngoại lệ chứ?
– Ờ…ngoại thì ngoại!~
– Mà mày với nhóc con đâu rồi?
Biết ngay là không tránh nổi câu này, hắn thầm nghĩ ” Có nên nói cho bọn nó biết không?”
Nói cho biết, tất nhiên hai đứa nó sẽ xí xớn, xun xoe lo lắng cho nó. Mà nó cũng không thích gây phiền cho bọn hắn.
Mà không nói cho biết, mắc công mai bọn kia sẽ lôi nó đi học. Với tình hình hiện nay thì chắc chắn là ngày mai nó không thể đi học được. Nếu mà để 2 tên kia biết được chuyện hôm nay, chắc chắn mọi chuyện sẽ banh bành ra…
Tâm trạng hắn rối bời…nói hay không nói đây??
– Alo? _Hạo Thiên gầm lên bên kia điện thoại
– À…ờm…
May mắn thay, trong lúc hắn nói chuyện với Họa Thiên thì nó tỉnh dậy, vô tình nghe hết được câu chuyện. Nó biết hắn đang bị dồn về phía bị động liên nhanh tay cướp lấy điện thoại hắn, trong khi hắn ú ớ với sự ngạc nhiên tột độ.
– Anh hỏi gì hỏi lắm thế?_ Nó dồn hết sức lực, mắng Thiên
Hạo Thiên bên này nghe tiếng nó liền thay đổi thái độ 180 độ liền:
– A! Vy Khánh yêu quý! Em với thằng chết tiệt kia đang ở đâu thế?
– Không có gì đâu anh! Mà các anh cũng không cần vì em mà quên “thú vui” của mình đâu! Muốn đi đâu thì đi đi!_ Nó nhắc khéo
– Nhưng mà…_ Hạo Thiên phân vân
– Thôi, cứ đi đi mà! Hôm nay em hơi mệt, không thích ồn ào đâu!
– Ừ! Được! Nhưng đi nhớ về sớm nha! Cũng muộn rồi! Em với thằng Phong nên về nhà đi!
– Dạ. Bye anh nha! Hai anh đi chơi vui vẻ!
– Bye em!
Cuộc điện thoại được ngắt…
– Em tỉnh từ khi nào?_ Hắn ân cần hỏi
Nó trả lại điện thoại cho hắn, mắt có ý cười:
– Đủ để nghe!
Hắn cười nhạt:
– Thấy sao rồi?
Nó cười miệt:
– Bình thường hơn lúc nãy!
– Em học cái kiểu nói đó ở đâu thế hả?_ Hắn cáu
– Nhờ anh cả thôi!_ Nó nhún vai, kiểu như “không biết gì hết”
Hắn thở hắt ra một cái, rồi lại hỏi:
– Có thật sự là ổn?
Nó gật đầu, nói tiếp:
– Cho tôi về nhà đi!
– Nhưng em vẫn cần ở đây để theo dõi…
Nó trừng mắt:
– Vậy thì anh về chuẩn bị sẵn hậu sự cho tôi vào ngày mai đi!
Hắn lại cười. Hắn không hiểu sao khi ở cạnh con bé này hắn lại có thể cười nhiều đến vậy. Chẳng giống Dương Hàn Phong lạnh lùng ngày xưa tẹo nào.
– Được rồi, em muốn bao giờ về?
Nó hsi hửng:
– Bây giờ luôn đi!
– Nhưng chắc bác sĩ không cho đâu! Em vừa mới tỉnh mà!
– Chưa hỏi làm sao biết!
Thế là…10:30, các bác sĩ lại được tụ tập ở phòng bệnh Vip để “thăm dò ý kiến”.
– Bác sĩ! Cho tôi về nhà đi mà!
– Bác sĩ thấy không? Tôi khỏe như trâu rồi đây này! Đây này!
– Bác sĩ, tôi hứa sẽ chăm sóc bản thân bla…bla…
Cuối cùng, mấy vị bác sĩ kia cũng phải đổ gục trước những lời “thuyết phục” của nó/. Trước khi đi, một ông bác sĩ già quay lại, nói thêm:
– Nhưng đừng cho cô bé đụng vào những đồ sắc nhọn. Tốt nhất là đừng để bị thương. Nếu không…
Câu nói bỏ lửng của ông bị thay bằng tiếng thở dài, sau đó, đoàn bác sĩ được “tha” về…
– Zê! Về thôi!
Nó hí ha hí hửng thay đồ. Xong bắt hắn xách hết mấy cái thứ túi đồ đạc gì đó.
Trên đường ra nhà đậu xe. Một đôi nam nữ nhí nha nhí nhảnh lóc cóc theo nhau. Cô gái có mái tóc đen xõa dài, đôi mắt tựa vì sao nhưng ẩn chứa rất nhiều mệt mỏi. Còn chàng trai có khuôn trăng khôi ngô, tuấn tú và hoàn hảo đến nỗi không có điểm nào chê. Trông họ…thật xứng đôi!
Người đi đường chốc chốc lại nhìn họ lấy một cái. Trong đầu những người đó, không ai mà không nghĩ họ là tình nhân cả!
Nghĩ mới thấy…
Vy Khánh xinh xắn, đáng yêu. Tính tình nhí nhảnh, trẻ con. Dễ tha thứ, hay còn nói là “dễ hối lộ”.
Hàn Phong đẹp trai không tì vết, lạnh lùng, bất cần. Có khi hơi nóng tính, trầm tư.
Hai người họ…mà yêu nhau…thì như thế nào nhỉ??
Cứ như thế, hắn chở nó bình yên về đến nhà……….
_________Hết chap 32__________