Sáng hôm sau…
Nó uể oải tỉnh giấc. Không hiểu sao đêm qua nó ngủ không ngon chút nào. Cứ chốc chốc lại bị giật mình như có gì đó bất an. Hai mắt nó cũng thâm quầng như gấu trúc. Quờ quạng đi xuống cầu thang.
– Anh Khang…- Nó gõ cửa
Không thấy trả lời, nó mở cửa bước vào. Phòng Khang chủ yếu có tông màu xanh biển nên nhìn khá mát mẻ. Anh đang nằm ngủ rất say sưa trên cái giường cũng màu xanh nốt. Nó nhắm mắt nói:
– Anh Khang…dậy đi…
Đột nhiên, nó cảm thấy như có gì đó lành lạnh ở cổ…
Ánh dao sáng loáng kề cạnh. Nó nhắm tịt mắt lại, không nhúc nhích.
– Ngươi là ai? Sao dám trà trộn vào phòng ta? – Giọng Minh Khang khàn khàn hỏi
– Anh Khang…là em…- Nó dè dặt
Chiếc dao trên cổ nó rơi cái keng xuống đất. Minh Khang bước ra từ bóng tối, cười đưa đà:
– Ơ, Vy Khánh. Sao em dậy sớm vậy? – Minh Khang tươi cười hỏi
– Hì…anh cũng vậy còn gì! Còn muốn dọa người nữa cơ mà. – Nó cười “nhẹ”.
– À, anh xin lỗi nha, hay em với anh đi gọi hai thằng đấy dậy đi!
– Vâng!
Minh Khang dẫn nó tới phòng đầu tiêm của cầu thang đi xuống. Đó là phòng của ma vương Hạo Thiên.
Đúng như dự đoán, anh chàng rất mê ngủ, càng ghét những đứa phá hỏng giấc ngủ của mình nên đã khóa cửa kín mít. Bên ngoài còn dán khẩu hiệu: KHÔNG PHẬN SỰ, MIỄN VÀO.
Nó im lặng nhìn vào tờ giấy…
– Mở đi! – Minh Khang hất cằm
Nó gật đầu, rồi lấy sức mở khóa cánh cửa. Khí lạnh trong phòng ào ạt đổ ra, khiến nó lạnh cả xương sườn.
Phòng Thiên khá sáng với cái rèm cửa màu vàng nắng, nhưng lại bị Hạo Thiên che thêm một tấm mỏng màu đen ở bên ngoài. Nó mỉm cười, lay lay tay Thiên:
– Dậy…
Theo bản năng, Hạo Thiên vùng phát dậy, mảnh chai sáng quắc khẽ soi vào mặt nó.
– Ha…ngươi phải to gan lắm thì mới dám đột nhập vào phòng ta! – Hạo Thiên cất giọng man rợ.
– Là emmm…! – Giọng nó có chút run run, vì mảnh chai đó đã sát gần khuôn mặt của nó.
– Em nào?? – Hình như anh vẫn chưa tỉnh ngủ.
Nó tìm cách với lấy chiếc đèn pin trên bàn. Rọi thẳng vào mặt mình:
– LÀ EMMMM!!!
– Ối giời ơiiiiii! – Hạo Thiên lăn đùng ra, bất tỉnh.
Nó tức nghẹn cổ, lôi anh dậy. Lấy mảnh chai vừa rồi soi soi lên mặt anh:
– Trịnh Hạo Thiên. Dậy mau!
Hạo Thiên lồm cồm bò dậy, mắt lác lên tận trần nhà:
– Vy Khánh, hĩc…vừa nãy…anh nhìn thấy…ma…
BỘP!
– Anh nói ai là ma hả? – Nó cầm quyền sách đánh cho Hạo Thiên một cái.
– Thật mà…
Sau khi đã chắc chắn Minh Khang và Hạo Thiên đã tỉnh táo, không còn lơ ngơ chuẩn bị giết người nữa. Nó mới bắt đầu than vãn:
– Trời ạ. Ngày gì mà xui dữ vậy? Sáng ra đã bị dọa cắt cổ, xén rạch mặt. Haiz…hai anh bình thường đã như vậy rồi. Nếu…vào phòng tên Phong dở hơi kia thì sẽ bị thế nào?
Hạo Thiên lập tức phản ứng như axit gặp nước:
– Phòng của tên đó, tuyệt đối em đừng nên vào!
Minh Khang chèn thêm:
– Nếu vào được phòng của hắn thì em đã là cao thủ rồi!
Nó bĩu môi nghĩ ngợi: “Thực ra, ngày hôm qua em đã vào phòng hắn rồi!”
Dương Hàn Phong có vẻ chăm chỉ hơn hai thằng bạn. Vừa xuống bếp đã thấy hắn bày biện đồ ăn lên bàn:
– Ăn sáng đi!
Hắn nói.
Nó hăm hở ngồi vào bàn, hí hửng:
– Ăn xong rồi đi học đê! Nhớ quá rồi!
Hạo Thiên và Minh Khang nhanh chóng ngồi vào bàn. Bữa sáng kết thúc và 4 người cùng đến trường.