Chiều…căn nhà của Dương Hàn Phong thật vắng vẻ.
Hắn đang ngồi nhâm nhi ly cà phê đắng trong phòng. Một tay cầm ly cà phê, một tay điều khiển máy tính tanh tách…
Một tin nhắn đã lọt vào cửa sổ hắn…
Là của Hạo Thiên.
“ Phong. Mày với nhóc con sao rồi? ”
Buzz…Hắn rep
“ Ổn ”
Buzz…
“ Ngày mai có đi học được không? ” Hạo Thiên quan tâm
Buzz…
“ Chắc được ” Hắn trả lời
Buzz…
“ Hôm nay bạn thân của nhóc con đến tìm tao, hỏi nhóc con đang ở đâu. Tao sợ thót tim mày ạ…” Hạo Thiên gửi một icon ôm ngực…
Buzz…
“ Không sao đâu. Bảo con bé đó giữ mồm giữ miệng là được! ”
Buzz…
“ Ờm…”
Buzz…
“ Sao trong giờ học lại có thời gian online thế? ” Hắn châm chọc
Buzz…
“ Mày biết tao mà…tao bùng…”
Cuộc nói chuyện còn diễn ra dài dài….
Hai ông này lúc tán phét thì lôi cả chuyện trên thiên đình dưới đại dương lên mà tám. Lôi từ chuyện dưới 18 tầng địa ngục mà lên đến 9 tầng mây xanh. Xuyên quốc gia, thủng quốc tế.
Vy Khánh giờ này đang mơ về một giấc mơ…
Hình ảnh người con trai đó hiện ra ngày càng rõ hơn…
“ Vyy Khánhh…chiaa tayy đii…”
“ Khôngg cóo emm, anhh vẫnn sẽ hạnhh phúcc…”
Hình ảnh mập mờ một buổi mưa rào tháng 7. Thân ảnh nhỏ nhắn của nó đang dầm mình trong mưa, để đi tìm chàng trai đã nhẫn tâm để nó leo cây ba tiếng đồng hồ ngoài mưa…
Đến khi nhìn thấy anh ta, thì bên cạnh anh ta lại là một người con gái khác, không phải nó…
“ Ai vậy anh? ” Cô gái đó thỏ thẻ hỏi chàng trai kia.
“ Không là ai cả! ” Anh ta tàn nhẫn nói
Vy Khánh lúc đó đã quá kiệt sức, thều thào hỏi câu cuối cùng:
“ Xa em…anh…hạnh phúc chứ? ”
“ Tất nhiên rồi. ”
“ Ừ. Vậy…sống tốt, nhé! ”
Cũng trong một ngày mưa tháng 7, ngày nước mắt hòa vào mưa. Nó cảm thấy mặn chát. Chưa bao giờ nó thấy mình đau lòng đến vậy. Chưa bao giờ nó cảm thấy bị sỉ nhục như vậy. Và cũng chưa bao giờ, nó trở nên thảm hại như vậy.
Những rung cảm đầu đời của nó, mối tình đầu của nó, lại bị gạt đi không chút thương tiếc.
Nó ghét thứ được gọi là tình yêu.
Tình yêu chỉ làm cho con người ta đau khổ…Chỉ nhận lại cay đắng…
Mối tình đầu như dấu chân trên cát..
Bước thật nhẹ nhàng…
In dấu thật sâu…
Tình đầu như SHIT. Nó hay nói như thế. Sống khép kình suốt 1 năm, nó mới nhận ra, những điều nó làm thật vô vị. Vì sao phải vì một người không quan tâm, không để ý, không liên quan đến mình mà phải tự hành hạ bản thân mình chứ?
Nhưng đến khi gặp hắn, nó mới biết rằng…vẫn còn những tình cảnh đau lòng hơn cả nó. Thực sự chỉ muốn giết chết đối phương ngay tại đó, máu dồn lên não khiến người ta hành động bất chấp…
TÌNH YÊU LÀ SỰ HỦY DIỆT CỦA NHÂN LOẠI…