Cô im lặng nghĩ suy, phần lớn vì ngượng ngùng nên chưa đáp lời ngay. Anh bỗng nắm lấy tay cô, Uông Hạc Đệ đột nhiên ngọt ngào khiến cô vừa nổi da gà lại vừa thích.
– Anh biết đó, công việc của tôi rất nguy hiểm, anh không sợ bị liên lụy sao?
Câu hỏi của cô không phải qua loa đối phó với lời “tỏ tình” vừa rồi từ anh mà thực chất đây chính là lời thật tâm về nỗi lo trong lòng cô. Y Thoa không muốn anh va vào rắc rối vì cô, trong khi công việc cảnh sát cô đang theo đuổi lại đối mặt với vô vàng nguy hiểm do đụng độ với nhiều đối tượng phạm tội, các băng nhóm có máu mặt. Không khéo sẽ liên lụy đến Hạc Đệ nếu anh kiên quyết ở cạnh cô.
– Xung quanh tôi cũng có rất nhiều nguy hiểm. Tôi mới là người nên hỏi em câu đó.
Chợt Y Thoa ngẫm lại, các mối quan hệ của anh rất phức tạp, Hạc Đệ quen biết vô số những gương mặt cộm cán. Chỉ tính trong đội vệ sĩ thôi cũng đã có quá nhiều người mang thân phận không hề đơn giản. Chẳng thể nói ai nguy hiểm hơn ai được.
Thấy cô im lặng và có chút băn khoăn, anh không thể chờ đợi thêm được nữa nên vội nói tiếp:
– Xung quanh cả hai đều có nhiều nguy hiểm, vậy nên anh muốn chúng ta yêu nhau bình yên thôi.
Cô phải mất vài giây để ngẫm lại vì sợ mình nghe lầm, anh vừa bảo cả hai “yêu nhau”. Có lẽ giờ phút này Không còn nghi ngờ gì nữa. Tuy Uông Hạc Đệ cứng ngắt và không giỏi lãng mạn, ngôn tình, nhưng những câu nói tuy đơn giản mà lại chân thành từ anh ở ngay thời điểm này là điều quý giá hơn tất cả những lời thấm đượm mật ngọt.
– Tôi…
Cô ngập ngừng bối rối, dù sao khi nhận được lời tỏ tình từ người mình thương thì bất kể người con gái nào cũng sẽ cảm thấy xao xuyến, thẹn thùng.
– Em định xưng hô lạnh nhạt như vậy mãi sao?
Chỉ khi anh nhắc nhở thì cô mới chịu điều chỉnh cách xưng hô, nhưng đó là lần “lăn giường” mà cô không còn sự lựa chọn nào khác.
– Chỉ là…tôi vẫn chưa quen thôi.
Anh chau mày, bây giờ đã đến lúc phải dạy dỗ lại vợ theo khuôn khổ một chút.
– Lại xưng tôi. Từ giờ nếu em còn xưng hô như vậy, anh sẽ…
Cô nhìn thẳng vào mắt anh, ra dáng nóc nhà hỏi lại:
– Sẽ thế nào?
Anh kề sát mặt đến, cả hai đang nhìn nhau ở khoảng cách rất gần, tim cô đập mạnh không thể kiểm soát, trai đẹp cận kề thế này, nội tâm của cô ắt hẳn đang gào thép vì rung động cuồng nhiệt. “Chụt” một cái nhẹ nhàng, anh đặt lên môi cô một nụ hôn. Y Thoa mở to mắt nhìn anh, sơ hở một chút liền hôn vợ, có lẽ anh bị nghiện cô mất rồi.
– Sẽ hôn em.
Cô vì mắc cỡ nên vội quay mặt đi, né tránh ánh mắt của anh. Nhìn chiếc áo dính nhiều máu, Y Thoa cảm thấy bản thấy mình thật nhếch nhác trước mắt anh. Lúc cô xinh đẹp, chỉnh chu thì anh không bày tỏ, giờ lại thổ lại tình cảm ngay lúc trông cô thảm thương nhất.
– Tôi…phải thay đồ đã, áo tôi bẩn rồi.
Anh nhíu nhẹ đôi mắt, giọng nói nghiêm túc nhấn mạnh:
– Lại tôi.
Cô chợt nhận ra điều sai sót, chỉ là nhất thời thay đổi cách xưng hô, cô chưa thể quen hẳn. Cũng từ đây cả hai sẽ tiến thêm một bước trong mối quan hệ nên cô vẫn còn chút lạ lẫm dù trong lòng rất vui và hạnh phúc, sau cùng điều cô mong mỏi bấy lâu cũng đã thành sự thật.
– Em…nhất thời tôi…à không, nhất thời em vẫn chưa quen. Giờ em phải thay đồ rồi. Anh về phòng đi. Em sẽ nhắn tin cho anh sau.
Dù sao anh cũng đã mang tiếng chai mặt, bây giờ cô muốn đuổi anh về cũng không phải điều dễ dàng, Uông Hạc Đệ cũng sẽ không chấp nhận vì cứ muốn bám dính lấy cô.
– Em cứ thay đi, anh giúp em, sao cứ phải đuổi anh về.
Sự dày mặt của anh vẫn chưa dừng lại ở đó, Hạc Đệ kề sát môi đến gần tai cô rồi nói nhỏ:
– Dù sao thì thân thể của em, anh cũng đã thấy hết rồi mà.
Cô đỏ mặt đến nóng bừng, xém chút khói đã bốc ra từ hai tai, Y Thoa vội đẩy anh ra, lời nói chứa đựng đầy sự ngượng ngùng:
– Đồ vô sỉ.
Anh nở nụ cười gian, chỉ giỏi chọc vợ để bị ăn mắng là giỏi.
– Ngồi yên đi, để anh giúp em lấy đồ.
Vết thương vừa khâu lại nên vẫn còn rất đau, anh giúp cô thay trang phục, cẩn trọng cài từng cúc áo. Cả hai đang nhìn nhau thắm thiết thì tiếng mở cửa phòng đã phá tan bầu không khí lãng mạn.
Vẻ mặt thản thốt, bối rối của ba người nhìn nhau. Anh vẫn đang cài cúc áo cho cô, Y Thoa giật mình, ánh mắt hoang mang, rối bời khi thiếu úy Nhậm Thừa Hân đã về, cô vội đưa hai tay chắn trước cơ thể vì ngại. Nãu giờ cứ lo tình cảm với anh mà quen mất chuyện cô ấy sẽ về và nhìn thấy.
Trong khi Thừa Hân đứng ngây ra như trời trồng vì không tin được cảnh tượng trước mắt. Trung úy Triệu Đông Phương lạnh lùng, quy tắc nay lại mang “trai lạ” về phòng, quả là chuyện hiếm có khó tin.
Nhưng cô ấy đã nhận ra Hạc Đệ. Thiếu úy Nhậm Thừa Hân thừa biết anh là CEO của Hilda, người mà Đông Phương đã ở cạnh trong thời gian thực hiện kế hoạch phá án. Với sự thông minh, nhạy bén vốn có của một cảnh sát hình sự, cô ấy thừa sức đoán ra cô đã nãy sinh tình cảm với anh trong quá trình làm nhiệm vụ.
Tuy nhiên để chắc chắn hơn mọi việc và hợp lý hóa hoàn cảnh, cô ấy cất tiếng hỏi:
– Hai người…chuyện này là thế nào?