Cô có chút khó xử, vết thương lại mỗi lúc càng thêm đau, Y Thoa chau mày đáp lời:
– Anh ở đây lát nữa đồng nghiệp của tôi về sẽ nhìn thấy.
Từng câu cô nói ra lúc này đều khiến lòng anh bị bóp nghẹn. Nói vậy thì khác nào cô thẳng thừng khẳng định không muốn người khác biết anh và cô có mối quan hệ. Y Thoa đang nghĩ anh xem cô như người lạ thoáng qua, còn Hạc Đệ lại đau đáu nghĩ suy cô không muốn người khác biết chuyện của cả hai, cô đang muốn giấu anh đi.
– Vậy thì đã sao? Tôi ở đây là sai à?
Câu hỏi của anh khiến cô càng thêm bối rối, cô cũng chẳng rõ tâm lý của Hạc Đệ hiện tại là như thế nào.
– Tôi không có ý đó. Chỉ là…tôi không muốn anh khó xử thôi.
Cô mím môi vì đau, cảm thấy kiệt sức nên vội nói:
– Tôi muốn nghỉ ngơi.
Thấy cô mệt mỏi chẳng còn hơi sức, đến cả trang phục dính đầy máu còn chưa kịp thay ra, lúc này không thích hợp để tranh luận, càng không nên căng thẳng với nhau thêm.
Anh vội đỡ lấy cô, lời nói nhỏ nhẹ:
– Được rồi, em nghỉ ngơi đi.
Cẩn trọng đặt cô nằm xuống giường, anh đưa tay khẽ xoa đầu cô, Y Thoa cảm thấy phi công này cũng rất ấm áp, đôi khi hơi cục súc và vô sỉ nhưng khi cần thì anh luôn chững chạc lại ra dáng người đàn ông trưởng thành, một chỗ dựa đáng tin cậy để cô tựa vào.
– Thực sự tôi cảm thấy công việc của em quá nguy hiểm.
Cô thở nhẹ một hơi rồi nở nụ cười khẽ:
– Ai cũng có sứ mệnh của mình. Nếu chỉ vì khó khăn, nguy hiểm mà trốn tránh thì gian khổ sẽ dành cho ai đây?
Anh hiểu những gì cô vừa nói nhưng lo lắng trong anh cũng xuất phát từ sự quan tâm đặc biệt dành cho cô.
– Bị thương đến mức này, em không xót bản thân mình sao?
Cô chẳng chút chần chừ, lời nói mạnh mẽ, dứt khoát:
– Không, tôi quen rồi.
Vừa nghe xong câu trả lời của cô, anh lập tức đáp:
– Nhưng tôi sót, tôi…
Cô đưa mắt nhìn anh, có chút ngạc nhiên trước câu nói của Hạc Đệ vô sỉ. Tỏ tình thì anh không nói nhưng cứ hay buông những lời khiến cô rung động và phải suy ngẫm nhiều.
– Tại sao phải sót? Tôi có là gì của anh đâu chứ?
Thật ra chính bản thân anh cũng đã từng nghĩ về mối quan hệ hiện tại của cả hai. Hạc Đệ cũng không phải loại đàn ông vô tâm và thiếu trách nhiệm, ăn xong chùi mép. Suốt thời gian qua có nhiều chuyện đã xảy ra, khi anh muốn cả hai tiếng xa hơn một bước trong mối quan hệ thì cô lại một mực muốn rời xa anh. Nếu không có tình cảm với cô và không dành cho cô nhiều sự quan tâm thì anh đã chẳng phải gác lại nhiều công việc quan trọng để bay sang Macau vì lo lắng cho an nguy của “vợ”.
– Những gì chúng ta đã trải qua, tôi đối với em thế nào, chẳng lẽ em không cảm nhận được gì sao?
Tên đáng ghét này cứ thích làm khó cô. Anh có tình cảm với người ta thì cứ thẳng thừng tỏ tình, đằng này lại cứ thích hỏi ngược như thế làm cô ngại đến đỏ mặt, hơn nữa Y Thoa càng sợ phải thân mình sẽ ảo tưởng vị trí trong lòng của đối phương.
– Vậy còn anh, anh cảm nhận được gì?
Cặp đôi này thật khiến người khác phải mệt mỏi khi đằng trai thì chẳng thẳng thừng bày tỏ, còn đằng gái cũng nào chịu thua, nhất quyết phải để người đàn ông thừa nhận tình cảm trước còn không thì thà bỏ lỡ còn hơn.
Cô đã bật câu hỏi để mở đèn xanh vì mong muốn nghe được lời nói mà cô mong chờ bấy lâu nay từ anh, nhưng sao trông vẻ mặt của Hạc Đệ cứ ngây ra mà vẫn chưa chịu nói lời tình cảm.
– Bây giờ tôi không cảm nhận nữa…
Ánh mắt cô lộ rõ sự thất vọng dù trong câu nói của anh vẫn còn nhiều mơ hồ nhưng có vẻ như những ý nghĩa không mấy tích cực đã khiến cô phải chùn bước. Y Thoa đang nghĩ anh ẩn ý nói đến việc không có cảm giác với cô.
Chẳng đợi cô phải đặt câu hỏi, anh nói tiếp:
– Từ lâu tôi đã xem em là vợ của tôi rồi. Vậy nên tôi không cần cảm nhận để xác định thêm làm gì cả.
Cô mở to mắt nhìn anh, lời nói vừa rồi khiến cô sốc đến đứng hình. Quả nhiên Uông Hạc Đệ khác người, đã không nói thì thôi, nhưng một khi đã lên tiếng thì thẳng thừng bảo xem cô là vợ. Chẳng cần tỏ tình theo cách “anh yêu em” hay “anh cần em”. Tất thẩy mọi sự ngọt ngào, sến sẩm và tình cảm đều gói gọn trong câu nói “tôi xem em là vợ tôi”.
Chẳng hiểu sao cô lại cảm thấy lời nói ấy rất lãng mạn dẫu không cầu kỳ hoa mỹ nhưng lại chân thành và ấm áp đến lạ.
– Ai là vợ anh chứ.
Cô đỏ mặt, chỉ biết nói phũ để bớt ngượng ngùng. Dù Y Thoa có mạnh mẽ đến đâu, nhưng cô vẫn là phụ nữ, trút bỏ lớp áo quân phục, nội tâm mềm yếu của cô sẽ càng lộ rõ.
– Chúng ta quay lại như trước đây được không? Từ khi em rời đi, tôi luôn thấy trống trải, nếu không có em, nơi đó cũng chẳng phải là nhà.