Tư Nhuệ đã được xuất viện quay về hoàng cung, cô và Lưu Đàm đang là trung tâm được mọi người chiều chuộng yêu thương vì đang mang thai dòng dõi của hoàng tộc, Lý Chấn Kiệt và Lý Chấn Phong không còn là trung tâm của nữ hoàng nữa ngược lại còn bị cho ghét bỏ, bà đã ra sắc lệnh nếu còn làm cho hai hoàng phi rơi nước mắt một lần nào nữa thì bà sẽ trị tội.
Tư Nhuệ vẫn còn ám ảnh sự việc xảy ra ngày hôm đó, cô thường xuyên gặp ác mộng mỗi đêm, Lý Chấn Kiệt và cô đang ngủ trên giường đột nhiên hét lên quơ tay đánh loạn xạ.
“ Tránh xa tôi ra.”
Nước mắt và mồ hôi đã đổ đầy gương mặt, Lý Chấn Kiệt vội vàng ôm lấy cơ thể của Tư Nhuệ.
“ Bình tĩnh lại đi Tư Nhuệ có anh ở đây rồi đừng sợ.”
Tư Nhuệ bừng tỉnh cô rất sợ chuyện xảy ngày hôm đó, nên mới ám ảnh đến tận bây giờ, Lý Chấn Kiệt cảm thấy rất có lỗi và thương cô vì đã để Tư Nhuệ xảy ra chuyện, anh vuốt ve mái tóc của Tư Nhuệ rồi nhẹ giọng trấn an cô.
“ Đừng suy nghĩ quá nhiều thả lỏng cơ thể, em sẽ không mơ thấy những chuyện đó nữa.”
Tư Nhuệ nằm trong lòng của Lý Chấn Kiệt cô vẫn nắm chặt lấy tay của anh.
“ Đừng bỏ em một mình em sợ lắm.”
Lý Chấn Kiệt hôn lên trán của cô đầy yêu thương.
“ Được anh sẽ không đi đâu hết.”
Tư Nhuệ nằm trong vòng tay của Lý Chấn Kiệt được anh dỗ dành suốt cả buổi tối mới có thể yên giấc mà ngủ đến sáng. Khoảng thời gian này việc ở công ty đã bắt đầu ổn định trở lại, sao khi tan làm Lý Chấn Kiệt và Lý Chấn Phong liền tức tốc quay về hoàng cung, để dỗ dành vợ, Lưu Đàm và Tư Nhuệ được nuông chiều đến lười biếng, suốt ngày chỉ đi mua sắm những thứ liên quan bà bầu và trẻ em, khắp hoàng cung điều rộn ràng vì sắp đón được hai thiên thần nhỏ. Đến giờ ăn tối Lý Chấn Kiệt dìu Tư Nhuệ xuống phòng ăn, cô cảm thấy anh phản ứng hơi thoái hóa nên khó chịu nói.
“ Đừng làm quá mọi chuyện như thế em tự mình đi được.”
Lý Chấn Kiệt vẫn không chịu buông cô ra.
“ Cứ để anh, phải cẩn thận một chút.”
Phía bên kia có tiếng cãi nhau, Tư Nhuệ và Lý Chấn Kiệt đồng loạt nhìn về phía đó.
“ Tối như thế này mà còn đòi ăn đồ chua không tốt cho sức khỏe của em và con đâu.” – Lý Chấn Phong đang cố gắng giải thích cho vợ hiểu, nhưng cô ấy lại khá cứ đầu.
“ Em muốn ăn, anh chỉ lo cho đứa bé trong bụng thôi không thương em gì cả.”
Lý Chấn Phong bất lực giải thích.
“ Không phải anh không thương em nhưng anh chỉ muốn tốt cho em mà thôi.”
Lưu Đàm quát lớn vào mặt của Lý Chấn Phong.
“ Im ngay.”
Anh ấy đành phải im lặng cam chịu, sự hung hăng của vợ mình, bởi vì mang thai rất vất vả nên tính khí thay đổi thất thường là chuyện bình thường. Bầu không khí trong hoàng cung vui vẻ lên hẳn mọi người điều thay phiên nhau chăm sóc cho hai người phụ nữ đang mang thai.
“ Tư Nhuệ và Lưu Đàm ăn món này đi là ta bảo đầu bếp làm riêng cho hai con đấy.” – Nữ hoàng đưa món ăn đến chỗ của Tư Nhuệ và Lưu Đàm, nhưng mùi của nó rất khó ngửi nên cả hai điều cảm thất buồn nôn nên đã đưa tay che mũi lại, Lý Chấn Kiệt và Lý Chấn Phong vuốt lưng vợ để bọn họ cảm thấy thoải mái hơn. Lưu Đàm đưa mắt nhìn Lý Chấn Phong, anh ấy liền hiểu ý vội vàng ăn sạch món ăn mà nữ hoàng đã chuẩn bị cho Tư Nhuệ và Lưu Đàm.
“ Này con làm gì vậy đấy là bà chuẩn bị cho vợ con mà.”
Lý Chấn Phong nuốt đến sắp nghẹn, nước mắt cũng sắp trào ra.
“ Tự nhiên con thấy nó ngon miệng quá nên muốn ăn.”
Lưu Đàm liền trở về trạng thái bình thường cô ấy mỉm cười nói.
“ Cứ để anh ấy ăn đi bà, con sẽ ăn món khác.”
Nhưng thật chất là cô ấy không muốn ăn món ăn đó chút nào, Tư Nhuệ cũng ko muốn ăn cô đưa tay xuống bàn kéo lấy vạt áo của Lý Chấn Kiệt, anh quay sang nhìn Tư Nhuệ, ánh mắt của cô long lanh lên cầu cứu Lý Chấn Kiệt.
Anh không nói lời nào đột nhiên lấy thìa múc lên một miếng thật to cho vào miệng nhai.
” Con cũng tranh dành đồ ăn với vợ của mình à.”
Lý Chấn Kiệt quay sang nhìn Lý Chấn Phong, không thể nào trách hai người bọn họ được, nếu từ chối món ăn mà bà nội đã cất công chuẩn bị thì bà sẽ rất buồn, còn nếu như ăn vào thì Tư Nhuệ và Lưu Đàm không làm được, đành phải đưa chồng mình ra làm bia đỡ đạn.
” Hai cái đứa này hết thuốc chữa rồi, để bà bảo người hầu làm cho hai đứa tô khác”- Tư Nhuệ và Lưu Đàm liền lên tiếng nói đồng loạt.
” Không cần đâu bà.”
Suốt bữa ăn Lý Chấn Kiệt thường xuyên quan sát vợ mình, xem cô thích ăn món nào thì sẽ gắp cho cô món đó luôn tận tình chăm sóc cho Tư Nhuệ.
Sau khi dùng bữa xong hai người đi tản bộ ngoài vườn để có thể dễ ngủ hơn, Tư Nhuệ bước đi chậm rãi vì cái thai vẫn chưa lớn nên cô vẫn còn thấy thoải mái, Lý Chấn Kiệt đi bên cạnh như một vệ sĩ bảo vệ che chở cho cô, hai người đi đến ghế ngồi xuống, Tư Nhuệ đưa tay sờ lên bụng của mìn.
” Anh đoán xem là con trai hay là con gái?”
Lý Chấn Kiệt ôm lấy vai của Tư Nhuệ để cô tựa đầu vào vai mình.
” Dù là giới tính gì đi nữa miễn là do em sinh ra anh điều sẽ yêu thương hết.”
Đột nhiên Tư Nhuệ cảm thấy hạnh phúc đến lạ thường.
” Em rất sợ vì là lần đầu mang thai cũng là lần đầu làm mẹ, em sợ sẽ dạy dỗ con không tốt.”
Lý Chấn Kiệt vuốt ve bờ lưng của cô.
” Anh tin em sẽ làm được đừng suy nghĩ quá nhiều, cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên đi em.”