” Đùng.”
Tiếng viên đạn va chạm với mặt đất vang cả khu nhà kho, Lý Chấn Kiệt đứng lại anh đưa tay về phía Mỹ Dung cố gắng thuyết phục cô ta.
” Mỹ Dung dừng lại đi cô đã đi quá xa rồi đấy, nếu như cô chịu thả Tư Nhuệ ra tôi sẽ xem như chuyện này không xảy ra và không truy tố cô.”
Mỹ Dung nhìn Lý Chấn Kiệt đầy khinh bỉ.
” Đây là lợi đề nghị hay là đe doạ tôi, cậu nghĩ tôi sẽ tin những lời mà cậu nói sao, Chấn Kiệt cậu đã từng yêu tôi mà có đúng không, tại sao lại đối xử với tôi như thế cậu có biết là tôi đau lòng lắm không hả.”
Nhân lúc Mỹ Dung không chú ý đến mình, Tư Nhuệ đã cố gắng mở được dây trói, cổ tay cô đã trầy xước nặng, máu của cô đã thấm hết vào sợ dây. Tư Nhuệ từ từ đứng lên cô dùng sức khống chế Mỹ Dung, giật lấy con dao trong tay cô ta, rồi kề lên cổ Mỹ Dung.
” Các người đứng yên ai dám manh động thì đừng trách tôi.”
Tư Nhuệ rất sợ bàn tay của cô không ngừng run rẩy nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, Tư Nhuệ kéo Mỹ Dung làm con tin rồi đi về phía của Lý Chấn Kiệt.
Mỹ Dung ra lệnh cho thuộc hạ của mình.
” Bắn cô ta cho tôi.”
Đám thuộc hạ nhìn thấy Mỹ Dung ở trong tay của Tư Nhuệ nên không dám làm theo những lời cô ta nói, Mỹ Dung quát lớn về phía đám thuộc hạ.
” Bắn đi đó là mệnh lệnh cô ta sẽ không dám làm gì tôi đâu.”
Tư Nhuệ đưa dao vào sát cổ của Mỹ Dung hơn.
” Ai bảo tôi không dám làm cô ta.”
Lúc này cảnh sát đã âm thầm xâm nhập được vào bên trong nhà kho, bọn họ cẩn thận đi đến khống chế những tên thuộc hạ của Mỹ Dung, bọn chúng nhìn thấy cảnh sát liền bắn súng loạn xạ, Tư Nhuệ cũng buông Mỹ Dung ra chạy đến ôm Lý Chấn Kiệt.
Cô ta liền quay lại nhìn Tư Nhuệ và Lý Chấn Kiệt bằng một ánh mắt không cam tâm, nhưng đột nhiên đóng hàng hoá được chất cao trong nhà kho rơi xuống, vì một tên thuộc hạ của Mỹ Dung đã ngã vào đó do đang cố chống đối lại cảnh sát nên đã làm dao động, đóng hàng hoá như một cơn thảm họa lần lượt rơi xuống, Mỹ Dung bị va trúng nên đã bất tĩnh, Lý Chấn Kiệt nhìn thấy tình hình nguy cấp không còn nhiều thời gian nữa, đóng hàng hoá đang sắp rơi trúng hai người, anh không do dự liền ôm chặt lấy Tư Nhuệ cố gắng che chắn cho cô, một thùng hàng lớn rơi xuống Lý Chấn Kiệt đã hứng trọn anh đau đớn nhăn mặt, rồi từ từ ngất đi ngã xuống người Tư Nhuệ, gương mặt của cô đã đầm đìa nước mắt lo lắng cho Lý Chấn Kiệt và cố gắng gọi tên của anh.
” Chấn Kiệt anh trả lời em đi.”
Nhưng Lý Chấn Kiệt đã hoàn thành không còn biết chuyện gì đang xảy ra nữa, anh đã rơi vào hôn mê sau cứu va chạm vừa rồi, đội cứu hộ vừa đến kịp lúc đưa Lý Chấn Kiệt và Mỹ Dung đến bệnh viện, mọi người điều rất lo lắng cho tình trạng của Lý Chấn Kiệt và Tư Nhuệ, luôn trong chờ thông tin của bọn họ, khắp hoàng cung rơi vào trạng thái căng thẳng.
Lý Chấn Kiệt được đưa vào phòng cấp cứu còn Tư Nhuệ thì được đưa đi kiểm tra sức khỏe, cô và cái thai trong bụng đã không sao, nhưng điều mà Tư Nhuệ lo lắng nhất ngay lúc này là tình hình của Lý Chấn Kiệt.
Cô không chịu nằm yên một chỗ cứ nhất quyết muốn đến gặp anh, Tư Nhuệ được Tư Huyền dìu đến phòng hồi sức của Lý Chấn Kiệt, bây giờ anh vẫn còn đang hôn mê, Tư Nhuệ cảm thấy vô cùng đau lòng, tất cả là tại cô ngu ngốc không tin tưởng anh để mọi chuyện xảy ra như thế này, Tư Nhuệ rất ân huệ tự trách bản thân mình, và không ngừng cầu nguyện cho anh nhanh chóng tỉnh lại.
Sau một ngày hôn mê cuối cùng Lý Chấn Kiệt cũng đã tỉnh lại, nhưng người anh muốn gặp đầu tiên là Tư Nhuệ, Lý Chấn Kiệt không ngừng lo lắng cho cô mặc dù chỉ vừa mới tỉnh lại.
” Tư Nhuệ đâu rồi cô ấy không sao chứ?”
Công nương trấn an con trai để Lý Chấn Kiệt không phải kích động ảnh hưởng đến sức khỏe.
” Con bé không sao, thai nhi vẫn khoẻ mạnh Tư Nhuệ chỉ mới vừa đi ra ngoài thôi, lúc nào con bé cũng muốn ở bên cạnh con, chăm sóc cho con, Chấn Kiệt à con phải biết trân trọng yêu thương Tư Nhuệ vì mẹ chắc chắn con bé là một người vợ tốt mẫu mực, từ nay hai đứa hãy vì con cái mà hoà thuận sống bên cạnh nhau, mỗi người nhường nhịn một ít thì sẽ bình yên mà thôi.”
Tư Nhuệ bước vào phòng bệnh của Lý Chấn Kiệt, nhìn thấy anh đã tỉnh lại cô rất vui mừng liền đi đến giường bệnh của Lý Chấn Kiệt.
” Anh đã tỉnh lại rồi, cảm thấy cơ thể như thế nào có còn đau ở đâu không?”
Lý Chấn Kiệt kéo Tư Nhuệ lại gần mình anh vòng tay qua ôm lấy eo của cô.
” Em phải ở đây với anh không được đi đâu nữa đấy, tất cả đã được sáng tỏ nên em không được về nhà ba mẹ của mình nữa, chúng ta sắp làm ba mẹ rồi nên hãy bỏ qua những chuyện nhỏ nhặt mà vun đắp cho mái ấm nhỏ của mình có được không em.”
Nghe những lời sến sẩm của Lý Chấn Kiệt khiến cho Tư Nhuệ cảm thấy rất buồn cười.
” Lúc bị thùng hàng rơi xuống trúng, nó có va vào đầu của anh không vậy sao lại nói chuyện sến sẩm như thế.”