Lý Chấn Kiệt hờn dỗi ôm lấy Tư Nhuệ để cô ngồi xuống bên cạnh mình.
” Đó là những lời thật lòng của anh đấy, em nghiêm túc chút đi.”
Tư Nhuệ vẫn không nhịn được cười nhưng vẫn gật đầu nói.
” Được rồi em sẽ nghiêm túc.”
Nhìn thấy hai người đang thể hiện tình cảm với nhau, công nương cảm thấy mình nên đi khỏi đây thì hơn để không làm phiền đôi vợ chồng trẻ nữa.
…….
Cuộc sống của bọn họ đã bắt đầu bình ổn trở lại, bụng của Tư Nhuệ ngày càng to ra, Lưu Đàm cũng vậy, hai hoàng phi được nữ hoàng chăm sóc rất chu đáo, nên cơ thể cũng đã nở nan ra một chút, Tư Nhuệ sợ Lý Chấn Kiệt nhìn thấy mình béo lên sẽ không còn yêu mình nữa, cô đã đấu tranh tư tưởng suốt một tuần lễ. Buổi tối Tư Nhuệ không ngủ được cô cứ nằm loay hoay khiến cho Lý Chấn Kiệt giật mình, anh quay sang ôm lấy Tư Nhuệ, khẽ nói bên tai cô.
” Có chuyện gì vậy, em cảm thấy mỏi ở đâu sao?”
Tư Nhuệ quay người lại nằm đối diện với anh.
” Em đang lo sợ.”
Lý Chấn Kiệt vẫn nhắm mắt nhưng không quên trả lời cô.
” Lo sợ điều gì nói anh nghe xem?”
Tư Nhuệ hạ giọng xuống, ấm ức nói.
” Em sợ mình sinh con xong sẽ trở nên xấu xí anh sẽ không yêu em nữa.”
Lý Chấn Kiệt không ngờ khi mang thai cô thường suy nghĩ tiêu cực như thế, anh đưa tay vuốt lưng cô an ủi nói.
” Đừng suy nghĩ tiêu cực nữa dù cho em có thay đổi gì đi nữa anh vẫn sẽ yêu thương em hết lòng, em cứ yên tâm mà ngủ đi.”
Tư Nhuệ vẫn không buông tha cho anh, cô nắm lấy cổ áo của Lý Chấn Kiệt nói.
” Có thật không?”
Lý Chấn Kiệt gật đầu đồng ý với Tư Nhuệ.
” Thật tất cả điều là thật anh yêu em cũng là thật.”
Lúc này Tư Nhuệ mới chịu nằm yên chìm vào giấc ngủ, hai người cứ như thế sống những ngày tháng hạnh phúc bên cạnh nhau.
Đến ngày sinh Lưu Đàm đau đớn bấu víu vào Lý Chấn Phong để anh đưa đến bệnh viện, Tư Nhuệ bị hình ảnh của Lưu Đàm làm cho lo sợ, Lý Chấn Kiệt liền đến bên cạnh an ủi cô.
” Không sao đâu em, anh sẽ luôn ở bên cạnh em, đừng căng thẳng sẽ không tốt cho sức khỏe của em đâu.”
Dù vậy nhưng Tư Nhuệ vẫn rất lo sợ. Cuối cùng cũng đến ngày cô lâm bồn, Tư Nhuệ được đưa đến bệnh viện trong trạng thái đã vỡ ói, hai người chỉ mới vừa đi ra ngoài vì Tư Nhuệ cứ nằng nặc đòi ăn kem, buộc anh phải đưa cô đi mua cho bằng được, để rồi phải gặp rắc rối như thế này.
Tiếng hét của Tư Nhuệ vang khắp phòng sinh, Lý Chấn Kiệt không thể nào chịu đựng được anh ngồi trên ghế mà vò đầu bứt tóc, đôi mắt đỏ hoen vì thương xót cho vợ của mình, Lưu Đàm cũng đã trải qua một lần đau đến chết đi sống lại như thế này nên Lý Chấn Phong rất hiểu cho cảm giác của Lý Chấn Kiệt, nhìn vợ mình đau đớn trong phòng sinh anh đã dặn lòng sẽ không cho cô sinh con nữa, nhưng tương lai ra sao vẫn chưa biết được.
Sau mấy giờ đồng hồ chiến đấu trên bàn sinh cuối cùng Tư Nhuệ cũng đã sinh ra một bé trai kháu khỉnh, vì được chiều chuộng ăn những món ăn bổ dưỡng nên Tư Nhuệ phải mất sức mới có thể sinh con, Y tá bế em bé sơ sinh ra cho người nhà nhìn mặt, nhưng Lý Chấn Kiệt chỉ quan tâm đến Tư Nhuệ.
” Vợ tôi sao rồi, tôi nghe cô ấy hét lên nhiều lắm.”
Cô y tá lên tiếng tổng quát tình hình của Tư Nhuệ cho Lý Chấn Kiệt biết.
” Cô ấy ngất đi rồi vì quá mất sức, chúng tôi sẽ đưa cô ấy đến phòng hồi sức.”
Tư Nhuệ được đẩy ra ngoài, cô đã không còn biết chuyện gì xảy ra nữa, Lý Chấn Kiệt vội vàng chạy đến hôn lên trán của cô.
” Cám ơn em nhiều lắm, anh yêu em.”
Chỉ một câu nói nhưng nó xuất phát từ tận đáy tim của anh, tình yêu anh dành cho Tư Nhuệ nhiều đến mức không thể nào tả thành lời.
Lý Chấn Kiệt bắt đầu làm một người cha mẫu mực, anh học cách bế con tắm cho con, cho con bú sữa, Tư Nhuệ chỉ việc hồi phục sức khỏe tẩm bổ sau một cuộc sinh nở đầy gian nan, nhìn chồng đang làm rất tốt bổn phận của Tư Nhuệ chỉ khẽ cười thầm, cô biết mình đã chọn đúng người.
Sau một tuần ở bệnh viện Tư Nhuệ đã được về nhà, cô chỉ cần ăn uống đủ chất để có nhiều sữa cho con bú, ngoài ra không cần động vào những việc gì, nữ hoàng đã cho bảo mẫu chăm sóc hai đứa cháu trắc đầy yêu thương của mình.
Hoàng cung trở nên nhộn nhịp hơn hẳn khi có tiếng em bé khóc. Tư Huyền và mẹ nuôi đến thăm Tư Nhuệ, nhìn thấy con gái vẫn rất khoẻ mạnh sau khi sinh con, bà biết hoàng cung không đối xử tệ với Tư Nhuệ.
” Chị hai định đặt tên cho em bé là gì vậy?”
Tư Nhuệ mỉm cười trả lời Tư Huyền.
” Chị và Chấn Kiệt đã bàn bạc với nhau, sẽ đặt tên cho thằng bé là Lý Chấn Quang, còn Lưu Đàm thì sinh được con gái chị nghe cô ấy nói là sẽ đặt tên cho con là Lưu Tuyết, nghe cũng rất hay.”
Tư Huyền bế cháu trai lên liền bị mẹ trách móc.
” Này con có làm được không vậy, con hậu đậu lắm đấy đưa đây cho mẹ bế.”
Tư Huyền ôm ấm bảo bối.
” Từ từ đã để con hôn cháu của mình một cái.”
Phía bên này Lưu Đàm cũng được ba mẹ đến thăm, con gái của cô tuy còn nhỏ nhưng đã bọc lộ cá tính của mình, dứt khoát đẩy bình sữa ra mặc cho ba mẹ có ép buộc như thế nào cũng không uống thêm, chắc là do thừa hưởng từ mẹ.
Cuối cùng thì hạnh phúc vẫn tìm đến bọn họ, tình yêu nếu vượt qua được những thử thách cạm bẫy trong cuộc sống thì sẽ đi đến con đường bền vững, và Lý Chấn Kiệt cũng đã chứng minh cho Tư Nhuệ thấy được tình yêu của anh dành cho cô to lớn đến mức nào, chỉ mong sau này hai người sẽ mãi mãi ở bên cạnh nhau cùng nắm tay nhau đi đến hết cuộc đời.