Một đêm dài lặng lẽ trôi qua, nhưng dường như Phó Nhất Trác chưa từng chợp mắt. Anh vẫn ngồi bên giường bệnh, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của người con gái anh yêu, cứ như sợ cô sẽ chạy đi mất.
Đến khi bình minh vừa ló dạng, cũng là lúc Triệu An Nghiên tỉnh lại sau một đêm dài mê man. Mi tâm vừa động mở, đập vào mắt cô đã là trần nhà trắng xóa, mùi thuốc sát trùng và cơ thể mệt mỏi, cùng bả vai đau đớn khiến cô bất giác cau mày.
“Em thấy trong người thế nào rồi?”
Giọng nói ấm áp, và bàn tay ai đó đang chạm vào gò má đã làm Triệu An Nghiên chú ý, khi cô nhìn xuống theo hướng bên tay trái của mình thì thấy người đàn ông cô yêu đang ngồi đó, anh dùng ánh mắt lo âu, yêu thương trao trọn cho cô.
Trái tim bé nhỏ bao lâu rồi lạnh lẽo, cô đơn, nay bỗng chốc đập rộn ràng trong lồng ngực như thể đã được hồi sinh.
“Còn mở mắt nhìn anh được là còn sống rồi.”
Cô cười, mở miệng đáp lời tinh nghịch, hệt như mấy lần Phó Nhất Trác nói với cô, làm anh chỉ biết bật cười, nhưng vẫn không quên nghiêm mặt quở trách cô vài câu:
“Em giỏi lắm, dám tự mình nhảy vào mạo hiểm, lỡ không may xảy ra chuyện gì bất trắc thì sao đây?”
“Cùng lắm là mất mạng, cũng như mấy lần anh vì em mà mạo hiểm vậy đó.”
Triệu An Nghiên phồng má trả lời, nhìn cô bây giờ trông đáng yêu vô cùng, chẳng còn lạnh lùng, kiệm lời như trước đây. Có lẽ cô đã tìm được đúng người có thể giúp bản thân mình “xả vai” mà không cần suy nghĩ nhiều nữa.
Nhưng ai đó thì lại đang làm mặt lạnh:
“Anh đang nói chuyện nghiêm túc.”
“Thì em cũng đang nghiêm túc lắm mà.”
Cô nàng vẫn cứ phụng phịu không chịu nghiêm chỉnh, đến khi Phó Nhất Trác nắm trọn bàn tay của cô và đặt lên một nụ hôn thì cô mới thôi đùa giỡn.
Phó Nhất Trác nhẹ giọng tiếp lời:
“Sao lúc nào em cũng tự ý quyết định mọi chuyện vậy? Em đi đâu, làm gì cũng không bao giờ nói cho anh biết. Nghiên Nghiên, dù em có mạnh mẽ như thế nào thì em vẫn là phái yếu, đối với đàn ông em có dốc toàn sức cũng không thắng nổi, sao em có thể dại dột tự đưa mình vào miệng cọp vậy hả? Em có biết anh đã lo tới mức nào hay không?”
“Anh có bạn gái mới rồi, ai biết anh sẽ lo cho em đâu.”
Triệu An Nghiên xị mặt, điệu bộ buồn tủi khiến ai đó mủi lòng chẳng chịu được.
“Ai nói với em anh có bạn gái mới rồi?”
“Thì cái cô Tử Hạ đi theo anh mấy hôm nay đó. Hôm bữa gặp ở quán bar hai người còn tay trong tay, Mẫn Mẫn chỉ dọa có một chút mà anh đã vội vàng đứng ra bảo vệ…”
“Thế em đang ghen đó à?”
Phó Nhất Trác cong cong môi cười, ánh mắt nhìn cô gái như đang thăm dò.
“Quan trọng là ở anh thôi chứ mắc gì tôi phải ghen.”
“Ơ, sao lại xưng tôi nữa rồi?”
“Chứ chúng ta có quan hệ gì với nhau nữa đâu mà xưng hô thân mật.”
“Cái đó là em nói, anh không biết gì hết.”
“Thì cũng chính anh nói không muốn gặp tôi nữa còn gì. Chả hiểu sao lại chạy sang đây tìm.”
Triệu An Nghiên quay mặt sang hướng khác, không biết là cô nói thật hay đang đùa nhưng đã khiến sắc mặt người đàn ông ấy thay đổi, ánh mắt anh đã đượm buồn.
“Nếu em cảm thấy phiền thì từ giờ về sau anh không xuất hiện trước mặt em nữa. Người đa tình như anh căn bản không xứng với em, cũng không phải là mẫu người em thích. Tại anh cứ cưỡng cầu, lỗi là của anh.”
Nói rồi, Phó Nhất Trác đã lấy nạng, sau đó đứng dậy.
Thấy vậy, Triệu An Nghiên liền lập tức quay qua, lên tiếng ngay:
“Này, ai kêu anh đi vậy?”
“Em chê anh phiền.”
“Chê khi nào?”
“Thì vừa nãy em nói…”
“Ngồi xuống.”
Ngang nhiên cướp lời khi Phó Nhất Trác còn chưa nói xong, và thế là dưới mệnh lệnh của cô nàng, anh ấy vẫn phải ngoan ngoãn ngồi xuống.
“Không vòng vo nữa, tôi chỉ muốn nghe câu trả lời của anh thôi. Tóm lại anh có còn yêu tôi nữa không?”
“Có!”
“Vậy còn cô gái kia thì sao?”
“Chỉ là em gái nuôi của anh thôi!”
“Thế nuôi rồi có “thịt” không?”
“Không, vì “thịt” em ngon hơn!”
Phó Nhất Trác tuyệt nhiên ngoan như chú mèo nhỏ đang đứng trước một con quái vật dữ tợn vậy, làm ai đó hài lòng nên cứ mím môi mỉm cười.
Bất ngờ, cô lại chủ động nắm anh rồi nhẹ giọng nói:
“Vậy thì nhanh chóng bình phục đi, em đưa anh về ra mắt ba mẹ!”
Một câu nói và cũng là một thông tin, hầu như đối với Phó Nhất Trác là chấn động. Anh ngẩng mặt lên nhìn cô với đôi mắt không thể nào ngỡ ngàng hơn nữa, tuy vậy vẫn không tin mà hỏi lại:
“Em nói thật hay đùa vậy?”
“Trông em giống đang đùa lắm à?”
Phó Nhất Trác ngơ ngác, ngạc nhiên rồi lại vui sướng, anh không biết nói gì ngoài việc cứ nắm tay cô mà hôn lấy hôn để.
“Cuối cùng thì em cũng chọn anh rồi, cảm ơn em!”
Anh cứ rối rít hết cả lên, làm Triệu An Nghiên không thể nhịn cười.
Thật ra cô đã chọn anh từ lâu lắm rồi, chỉ là biến cố cứ ập đến rồi đưa đẩy, khiến mọi chuyện lệch hướng ra khỏi tầm kiểm soát của cô nên mới dẫn đến những chuyện như ngày hôm nay mà thôi.
“Trước lúc em ngất đi, anh có nhớ em đã nói gì không?”
Lúc này, Phó Nhất Trác chợt dừng lại để suy nghĩ, nhưng anh lại không nhớ khi đó cô nói gì nên đã lắc đầu thay cho câu trả lời.
“Em nói lại đi, lúc đó rối quá nên anh quên mất rồi.”
“Không nhớ thì thôi, cứ coi như em chưa nói gì.”
Triệu An Nghiên mím môi cười, còn cố tình quay mặt sang hướng khác khiến ai đó nào chịu an phận cho qua.
“Thôi, em nói lại đi… Anh năn nỉ…”
“…”
“Đi mà vợ, năn nỉ em luôn đó…”
“…”
“Vợ…nói lại đi mà…”
Sau một hồi nài nỉ thì cô cũng chịu quay lại, dành cho anh một nụ cười nhã nhặn. Cô còn đưa tay véo yêu chiếc mũi cao cao của anh một cái rồi mới nói:
“Em yêu anh!”
Trái tim nam nhân dường như đã mềm nhũn thành làn nước mùa thu mát lành khi nghe xong ba từ “em yêu anh” của cô gái. Trong lòng lâng lâng vui sướng, hạnh phúc vô bờ bến chính là đây chứ còn gì nữa.
Anh nắm tay cô, đặt lên môi mình, khẽ hỏi:
“Yêu anh nhiều không?”
“Nhiều hơn cả một chữ nhiều.”1
Cô nhanh chóng đưa ra câu trả lời làm anh ấm lòng.
Sau biết bao nhiêu chuyện xảy ra, cô cũng rút được một bài học rằng: Trên đời này, nếu có những lời muốn nói thì hãy nói, đừng chần chừ vì biết đâu mai sau chẳng còn cơ hội cất lời.