Phó Thiếu Hào Hoa: Nguyện Sủng Tình Si!

Chương 92: Em yêu anh



Dưới sự chỉ đạo của Phù Khánh Anh, và dưới nòng súng khát máu của hắn đã khiến nhóm người của Phó Nhất Trác buộc lòng thỏa hiệp.

Bành Thái Công sau khi bị Tử Hạ trói chặt tay, chân bằng dây thừng thì chính cô cũng bị Phù Khánh Anh đánh ngất.

Bấy giờ, chỉ còn một mình Phó Nhất Trác ngồi trên xe lăn, đối với anh bây giờ là trùng trùng bất lợi, nhưng trên nét mặt tiêu sái ấy vẫn không có lấy một chút sợ hãi nào.

“Tao rất bất ngờ khi bọn mày lại tìm tới tận đây đó Phó Nhất Trác. Cơ mà không sao, vừa hay có sự xuất hiện của mày thì cuộc chơi của tao càng thú vị hơn. Coi nào, để tao đưa mày đi gặp cô gái chung tình của mày nhé! Tao bảo chỉ cần ngoan ngoãn ở bên tao thì sẽ được đối xử nhẹ nhàng, vậy mà lại không chịu. Rượu mời không uống thì ông đây cho nếm mùi rượu phạt.”

Vừa nói, hắn ta vừa di chuyển chiếc xe lăn của Phó Nhất Trác, đưa anh vào trong căn phòng, nơi có người con gái anh yêu ở đó.

Khi cánh cửa phòng được mở ra, nhìn thấy Triệu An Nghiên bị trói ngồi dưới sàn nhà thì hai tay Phó Nhất Trác đã siết chặt thành đường quyền.

“Ưm…ưm…ư…”

Triệu An Nghiên thật lòng muốn nói gì đó, nhưng cô lại bị cản trở bởi miếng vải trong miệng. Ngay lúc này cả hai đều muốn chạy đến ôm chầm lấy nhau nhưng không thể.

Trong khi đó đối với Phù Khánh Anh thì hắn ta lại cảm thấy vô cùng thú vị nên đã bật cười thích thú.

“Chậc chậc…xem kìa, thật là tội nghiệp. Em muốn nói chuyện chứ gì, để anh mở ra cho em nói.”

Hắn bước tới, lần lượt cởi trói hai chân cho cô trước rồi mới bỏ miếng vải trong miệng Triệu An Nghiên ra.

Sau khi được tháo bỏ những thứ ràng buộc, Triệu An Nghiên liền đứng dậy muốn chạy về phía Phó Nhất Trác nhưng lại bị Phù Khánh Anh kéo trở về, ngã vào lòng hắn.

“Nào, anh đâu có nói là cho em qua với anh ta. Em phải ở bên anh thì mới có một bộ phim tình cảm ướt át được diễn ra trong tầm nhìn của anh ta chứ.”

“Đồ khốn, anh mau cút đi cho tôi.”

Triệu An Nghiên đã la tới khản giọng nhưng mọi sự đều vô ích, thậm chí còn ngay lập tức bị hắn ta đè xuống giường.

“Coi nào, cảnh tượng bạn gái bị người khác làm nhục ngay trước mắt mà không làm được gì chắc là sẽ tạo nên cảm giác đặc biệt lắm nhỉ?”

Nói rồi, hắn ta bắt đầu đưa mặt tiến xuống hõm vai của người phụ nữ, cố tình làm ra những hành động đả kích Phó Nhất Trác, và thật sự anh đã rất tức giận, anh muốn gắng gượng đứng dậy thì lúc này một đội ngũ Cảnh sát đã chạy vào tới.

“Phù Khánh Anh, anh đã bị bắt.”

Sự xuất hiện hết sức bất ngờ của dàn Cảnh sát khiến Phù Khánh Anh sững sốt, nhìn những họng súng đen ngòm đang chĩa về phía mình mà hắn hoảng loạn, vội vàng giơ tay lên đầu hàng. Nhân cơ hội này, Triệu An Nghiên lập tức chạy đến bên cạnh Phó Nhất Trác.

“Đừng sợ, mọi chuyện đã ổn rồi.”

Anh ôm người con gái ấy vào lòng, nhẹ nhàng dỗ dành, giúp cô cởi trói, sau đó cởi áo khoác của mình mặc vào cho cô.

Lúc này, khi Phù Khánh sắp bị Cảnh sát tới còng tay thì hắn lại bất ngờ rút khẩu súng được cất phía sau lưng ra, nhắm thẳng về phía Phó Nhất Trác mà bóp cò.

*Đoàng.*

*Đoàng.*

Sau hai tiếng súng cũng là lúc cơ thể của Phù Khánh Anh và Triệu An Nghiên lần lượt đổ máu.

Khi Phù Khánh Anh chỉ bị bắn vào cánh tay, làm văng khẩu súng trong tay hắn ra ngoài thì sau bả vai của Triệu An Nghiên đang không ngừng tuôn máu.

Bấy giờ kẻ xấu đã bị còng tay chuẩn bị đưa đi, còn Phó Nhất Trác lại đang ôm người con gái mình yêu trong lòng, và bàn tay anh đã dính đầy máu của cô.

“Nghiên Nghiên, cái đồ ngốc này ai cho em đỡ đạn thay anh vậy hả?”

Người phụ nữ ấy vậy mà lại đang nhìn anh, còn mỉm cười trên môi:

“Anh bảo vệ em nhiều rồi, giờ phải tới lượt em bảo vệ anh chứ…”

Giọng nói của cô đã yếu dần, sức lực cũng chẳng còn được mấy phần nhưng vẫn đưa tay lên chạm vào gò má của người đàn ông ấy, khẽ nói tiếp đôi từ:

“Trác…Em yêu anh!”

Nói xong thì cô cũng ngất đi trong vòng tay Phó Nhất Trác, mà cổ họng anh từ lâu đã nghẹn cứng chẳng thể thốt nên lời, anh chỉ biết ôm cô, âm thầm rơi nước mắt.

Chẳng mấy chốc sau thì xe cứu thương đã tới, họ đưa Triệu An Nghiên lên xe đến bệnh viện. Vì Phó Nhất Trác đang ngồi xe lăn không thể theo cùng nên buộc lòng anh phải cùng Tử Hạ ngồi taxi theo sau, còn Bành Thái Công thì theo xe cấp cứu cùng Triệu An Nghiên đến bệnh viện.

Khi Phó Nhất Trác tới nơi thì Triệu An Nghiên vẫn còn cấp cứu bên trong. Anh ngồi chờ mà trong lòng thấp thỏm không yên, đôi mắt lo âu luôn hướng về phía cánh cửa phòng cấp cứu. Dù cô bị thương không phải ở vị trí nguy hiểm nhưng anh vẫn không thể nào tránh khỏi cảm giác lo sợ.

Thà rằng người đau đớn là mình chứ không hề muốn người mình yêu gánh chịu đớn đau. Giá mà lúc đó anh nhanh trí hơn thì mọi chuyện có lẽ đã khác.

“Cô ấy sẽ không sao đâu.”

Bành Thái Công bước tới vỗ nhẹ lên vai Phó Nhất Trác, khẽ cất lời an ủi anh, nhưng dù ai nói gì thì đối với anh bây giờ đều vô nghĩa, điều anh cần là nhận được tin người mình yêu bình an vô sự.

*Cạch.*

Đúng lúc này, cửa phòng cấp cứu được bật mở, nữ y tá vừa đi ra đã gấp gáp cất lời:

“Bệnh nhân cần truyền máu, ở đây có ai thuộc nhóm máu O không?”

Nghe vậy, Phó Nhất Trác lập tức trả lời ngay:

“Là tôi.”

“Trác, nhưng sức khỏe của cậu không phù hợp để hiến máu đâu.”

“Hợp hay không thì sau khi kiểm tra mới biết được, phiền anh theo tôi để tiến hành kiểm tra ngay bây giờ.”

Nữ y tá nói xong thì rời đi, vì tự di chuyển thì quá lâu nên Phó Nhất Trác đã lên tiếng nhờ cậy:

“Tử Hạ, em đưa anh đi. Lão Công, cậu chờ ở đây. Có tin gì thì báo với tôi ngay.”

“Ừm.”

Sau đó, Phó Nhất Trác được Tử Hạ đưa đi kiểm tra sức khỏe thì nhận thấy đủ khả năng hiến máu, nên máu của anh đã được truyền cho Triệu An Nghiên cách đó không bao lâu.1

Đến khi bác sĩ cấp cứu bước ra thông báo tin vui thì tâm trạng của Phó Nhất Trác mới yên ổn phần nào.

Và cuối cùng, bão giông cũng đã qua đi, giờ chỉ chờ cầu vồng xuất hiện thì bình yên sẽ đến!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.