Yêu Đến Chết Đi Sống Lại

Chương 8: Mạnh mẽ xâm chiếm (H)



Cô nhanh chóng cởi bỏ chiếc áo trong của mình, cố tình xõa tóc để cho mái tóc giúp cô có thể che đi một phần gương mặt xấu hổ của mình lúc này, cô đưa tay ôm lấy cơ thể của mình dè chừng bước tới bên cạnh Tống Khâm, nhưng anh không nói gì âm thầm quan sát từng hành động của cô, tuy nhiên cái này chẳng những không khiến anh hứng thú mà lại còn khiến anh muốn nhanh chóng tống cô ra khỏi nơi này.

“Còn e dè xấu hổ làm gì? cô cứ như vậy tôi không hứng nỗi đâu, cô muốn chơi trò câu giờ với tôi sao?”

Lý Bội Ân siết tay thành thành nắm đấm, cô đột ngột ngẩng đầu lên xông tới đẩy Tống Khâm xuống giường, anh không ngờ cô lại phản ứng mạnh mẽ đến như vậy, còn chưa kịp định hình lại thì đôi môi của anh đã bị cô cướp lấy tuy nhiên hành động có chút yếu ớt và non nớt, chẳng có chút kinh nghiệm gì cả.

Có lẽ Tống Khâm nên dạy dỗ thêm cho cô một chút, anh giữ lấy cổ tay của Lý Bội Ân rồi kéo cô ra, Lý Bội Ân nhíu mày khó hiểu không biết cô đã làm sai chỗ nào mà bị anh từ chối thẳng thừng như vậy, anh liền ngồi dậy đi tới tủ lạnh rót một ly sữa rồi cho một thứ gì đó vào trong ly sữa của cô, trong đầu anh cũng toan tính sẵn cả rồi.

“Uống đi!”

Lý Bội Ân nhìn ly sữa trước mặt trong lòng có chút nghi hoặc, cô không dám uống vì không biết anh đang muốn giở trò gì.

“Không có độc đâu mà sợ, uống một cái lấy tinh thần đi đáng lẽ tôi bắt cô uống rượu mới phải nhưng tôi muốn cô tỉnh táo cảm nhận hơn.”

Mặc dù biết anh sẽ không hạ độc nhưng cô vẫn có chút linh cảm lo sợ trong lòng, vì những gì của Tống Khâm đều nguy hiểm cả, dù cho nó vô hại đi nữa thì cô cũng có chút đề phòng, Tống Khâm nhìn thấy nét mặt của cô đầy sự nghi hoặc như vậy nên anh đành uống trước một ngụm.

“Tôi kiểm nghiệm nó rồi không sao cả, uống mau đi, tôi không có thời gian để cho cô câu giờ đâu.”

Vội cầm lấy ly sữa từ tay của anh rồi uống cạn một hơi, Tống Khâm cười hài lòng rồi nhận lấy cái ly từ tay cô, tiếng “Xoảng” vang lớn làm cho Lý Bội Ân giật mình, anh lại hiên ngang làm vỡ đồ đạc lung tung như vậy, nhưng cô đâu có thời gian mà quan tâm nữa chứ.

“Tiếp tục thôi nào!”

Anh lại trơ trẽn nằm xuống bên cạnh cô đôi bàn tay tự cởi bỏ cúc áo rồi nằm đấy chờ đợi Lý Bội Ân chủ động, Lý Bội Ân vẫn thấy cơ thể mình ổn định xem ra Tống Khâm không có bỏ gì vào trong ly sữa đó, cô chỉ biết cúi xuống gặm nhấm cơ thể của anh chẳng khác gì một con mèo nhỏ, cứ để cô châm lửa thế này thì biết chừng nào mới xong đây?

Vội lật người lại để cô nằm bên dưới thân mình, anh lại hiên ngang như vậy mạnh mẽ tấn công cô, Lý Bội Ân còn chưa chuẩn bị tình thần gì cả mà đã bị anh xâm nhập một cách nhanh chóng, chẳng dễ chịu chút nào cả, cô kêu lên một cách thảm thiết.

“A…không được…tôi đau…”

Hôm nay cô hoàn toàn tỉnh táo, nhưng cách hành xử của anh hôm nay cũng khác ngày hôm qua, hôm qua anh bất động bao nhiêu hôm nay lại chủ động bấy nhiêu, có điều anh lại bỏ qua tất cả các bước dạo đầu mà tiến thẳng vào cô, cơn đau bên dưới như muốn xé toạc cả cơ thể của Lý Bội Ân.

Người đàn ông này chẳng còn chút lương tâm nào cả, đem bao nhiêu sự uất hận nhục nhã năm đó trút hết ngay lúc này, Lý Bội Ân nắm chặt ga giường mắt nhắm nghiền lại, khóe mắt còn đọng lại vài giọt nước mắt đau thương, cô chỉ biết kêu than đến nổi khàn cả cổ nhưng anh dường như trở nên điên cuồng độc chiếm cô mà chẳng quan tâm đến cô đang van xin anh như thế nào.

“Làm ơn, đừng như vậy nữa…tôi chịu…không nổi.”

Đôi bàn tay lạnh lẽo của anh đè cô dưới thân mình cười hả hê.

“Cuối cùng thì học giỏi trí thức của cô có làm nên cơm cháo gì không? Cũng rồi lại nằm dưới thân kẻ bị cô khinh thường sỉ nhục đấy thôi.”

Lý Bội Ân dùng móng tay cào mạnh ở tấm lưng lớn của anh để lại dấu vết hằn đỏ, cô chỉ biết uất ức rồi nức nở nói.

“Nói thẳng ra…anh cũng vì chuyện đó…mà dày vò tôi chứ gì?”

Anh lạnh lẽo nhìn vào con ngươi đen láy của cô, bao nhiêu đây đã là gì so với tình cảnh lúc đó của anh chứ? Cái anh trả thù là trả thù thể xác còn cái mà cô từng gây ra với anh vừa là thể xác vừa là tinh thần, sau khi bị đuổi học trở về nhà anh liên tục bị ba anh đánh không thương tiếc, bị ông nhốt trong phòng chẳng khác gì một con chó hoang cả.

Anh không trả lời mà cúi đầu xuống cắn mạnh vào xương quai xanh của Lý Bội Ân làm cô kêu lên oai oái.

“Anh…là chó sao?”

Tống Khâm nhíu mày bóp lấy gò má cô rồi mạnh mẽ cắn vào đôi môi đang mắng chửi anh.

“Cái miệng đanh thép của cô càng mắng tôi càng cắn mạnh.”

Hôm nay anh cũng không quá hứng thú để chơi đùa với cô, sau khi giải quyết xong, Lý Bội Ân vẫn như hôm trước lăn ra ngủ say, nhìn vẻ mặt ngủ ngon đầy an nhiên của cô khiến anh không thấy vui chút nào, Tống Khâm nằm xuống bên cạnh quay lưng về phía cô, tuy nằm chung một chiếc giường nhưng anh lại cảm thấy căn phòng hôm nay thật lạnh lẽo chẳng có chút hơi ấm gì cả.

Lần nào cô cũng ngủ trong lúc quan trọng nhất như vậy, nhưng mà anh vẫn còn nhiều thời gian để chơi trò mèo vờn chuột với cô, anh nhất định sẽ không để Lý Bội Ân hoàn thành cuộc giao dịch này đâu, cho đến khi anh chơi cô chán thì mới thôi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.