Khi Lý Bội Ân tỉnh dậy vào ngày hôm sau, cô đã nhìn thấy một cái thẻ nằm trên bàn kèm theo một tờ giấy cho Tống Khâm để lại cho cô.
[Đêm qua không được tốt lắm nhưng vất vả cho cô rồi, thẻ này cho cô có thể xài thoải mái.]
Lý Bội Ân ôm lấy cơ thể nặng nề của mình sau một đêm phóng túng với Tống Khâm, cô thật sự không tin được bản thân bây giờ chẳng khác gì một tiểu nhân tình của anh ta, chỉ cần anh ta gọi là cô liền có mặt, hết lần này đến lần khác bị anh ta sỉ nhục.
Cô đưa mắt nhìn sang góc tủ nhìn thấy một bộ quần áo mới được treo sẵn ở đó, bộ quần áo cũ của cô không còn nằm ở đây nữa, Tống Khâm cũng đã rời đi chiếc ly vỡ đêm qua cũng được dọn sạch sẽ, giống như chưa từng có sự xuất hiện của anh trong căn phòng này trước đây vậy.
Nhìn lại đồng hồ trên tay, cô liền nhanh chóng đi vào phòng tắm để tắm rửa vì cô còn phải đến công ty,loay hoay một lúc thì thấy sắp đến giờ nên cô hớt hãi chạy xuống đón taxi để đến công ty, chiếc xe dừng lại bên ngoài, Lý Bội Ân ba chân bốn cẳng chạy vào để kịp thời gian quét mã nếu không sẽ bị cho là vắng rồi bị trừ lương mất.
“10.”
Bước chân của Lý Bội Ân có phần nhanh nhẹn, chen chúc nhau giữa dòng người, những người con lại đều đang cố gắng để có thể là người may mắn quét được mã trong 10 giây ngắn ngủi đó.
“9.”
“8.”
“…”
Lý Bội Ân rút thẻ nhân viên ra sẵn sàng tư thế, chỉ với một cú lấy đà của cô đã phóng đến chỗ máy quét mã, lúc còn ở trường cấp ba thì cô cũng là một người rất giỏi về thể chất và nhảy xa cô đã đạt được số điểm tối đa nên bây giờ có thể vận dụng được một chút đấy chứ.
“5.”
“Hoàn thành.”
Cô tươi tắn đi vào phòng làm việc nhìn lại mấy người đi trễ còn lại, họ chỉ biết há hốc miệng nhìn cô cứ như siêu nhân vậy.
Cô bước vào bàn làm việc của mình, lúc này đám người trong công ty cũng bắt đầu bàn tán về chuyện tham gia chuyến công tác cùng với giám đốc trong tuần tới, đặc biệt là các nhân viên nữ ai nấy cũng đều muốn được là người giám đốc lựa chọn để đi cùng hết nhưng tất cả mọi người đều có suy nghĩ rằng người có khả năng đi cùng với giám đốc của họ nhất chính là trưởng phòng Diệp Kỳ.
“Chị Diệp Kỳ, chắc chắn là chị được đi với giám đốc đúng không? anh ấy có nói gì về chuyến đi chưa?”
Diệp Kỳ hai má đỏ ửng lên, cô cũng không nghĩ về chuyện đó cho lắm nhưng đám nhân viên nữ biết rõ Diệp Kỳ thích Tống Khâm nên bọn họ dù có thích anh cũng không dám mở lời để nói ra mà ngược lại phải nịnh nọt cô ta.
“Không có đâu, chắc anh ấy đi với trợ lý đấy, chị còn nhiều việc lắm.”
Nói thì nói vậy nhưng trong lòng Diệp Kỳ cũng nôn nóng và háo hức vì cô là người đề cử sáng giá có khả năng nhất được đi cùng với Tống Khâm, trong khi mọi người còn đang vui vẻ háo hức thì Lý Bội Ân rất chăm chỉ giải quyết bản báo cáo và một vài công việc lặt vặt của mình.
“Cô Lý, làm giùm tôi cái này được không? hôm nay tôi xin về sớm có công việc, nha…giúp tôi nha…”
Người đó có vẻ rất khẩn cầu van xin cô, Lý Bội Ân không giỏi trong việc từ chối người khác chút nào chỉ cần người ta năn nỉ một chút là cô lại mềm lòng.
“Được rồi, chỉ lần này thôi đấy.”
Người đó vui vẻ cám ơn cô rồi rời đi, lúc đi ra ngoài sắc mặt liền thay đổi nhướng mày với Diệp Kỳ, tiếp đó lại một vài người nữa đến nhờ Lý Bội Ân, nhưng nhìn lại bản báo cáo của mình vẫn chưa xong nếu nhận của người khác sợ là không kịp thời gian để gửi mail cho Diệp Kỳ, cô ta nhất định sẽ có cớ để gây sự với cô.
“Giúp tụi này đi mà, chỉ lần này thôi, không nhiều đâu.”
Cuối cùng cô lại chẳng thể từ chối được mà gôm lại một đống việc, còn đám người kia lại hí hửng về sớm để đi ăn chơi còn hết lời chê bai nói xấu cô, cho rằng cô đúng là một đứa ngốc nghếch dễ tin người.
Diệp Kỳ cũng định tan làm thì nhìn thấy Lý Bội Ân vẫn còn làm việc, cô nở một nụ cười thánh thiện đi tới thể hiện sự quan tâm.
“Sao mọi người tan sớm vậy? Bội Ân đừng làm quá sức, có gì về rồi hãy làm luôn.”
Lý Bội Ân ngẩng đầu lên đáp.
“Không sao đâu, em làm chút nữa xong rồi.”
“Đừng làm quá sức nhé, chị về đây.”
Diệp Kỳ nói xong liền quay lưng rời đi, tuy nhiên cô ta khi bước ra thang máy thì đột nhiên nhớ điều gì đó, mỉm cười một cách gian xảo, nhanh chóng đi tới tìm người bảo vệ ở công ty dặn dò điều gì đó, người đó cũng gật gù nghe theo rồi hành động theo ý của Diệp Kỳ.
Quan sát lại một lần nữa thấy không có ai, người bảo vệ liền ngắt nguồn điện, thang máy cũng vì bị ngắt nguồn điện nên không hoạt động nữa, đèn và máy lạnh cũng theo đó mà tắt luôn, Lý Bội Ân còn tưởng là bị cúp điện nên liền thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về, cô buộc phải đi thang bộ xuống mấy chuyện này lúc còn học ở trường những lúc về trễ cô cũng hay đi thang bộ tận mười tầng nên cũng quen rồi.
Nhưng khi cô bước xuống bậc thang cuối cùng thì nhìn thấy cửa bên ngoài công ty đã đóng lại còn khóa chặt, bảo vệ cũng đã về từ lúc nào, cô loay hoay không biết làm sao để về, rõ ràng lúc nãy người về cuối cùng là Diệp Kỳ cô ta đáng lẽ sẽ nói với bảo vệ rằng còn người ở trên phòng chứ? Lý Bội Ân bắt đầu thấy hoang mang không biết làm sao để ra ngoài, cô lại không thân với ai trong công ty nên không có số liên lạc để gọi người trợ giúp.
“Chỉ có anh ta mà thôi, nhưng…”
Lý Bội Ân nhớ ngay đến Tống Khâm nhưng cô thà chết ở đây còn hơn là đi gọi anh ta đến giúp, nhưng có điều nơi này càng về tối lại càng lạnh, sợ là không thể chịu được cả đêm mà thôi.