“Sau khi bộ phim này kết thúc, em nên nghỉ ngơi một thời gian đi!”
Lạc Kỳ đang ngồi ở bên bàn trang điểm, hôm nay cô có lịch hẹn đi chụp ảnh cho nhãn hiệu thời trang Gucci. Vi Vũ bước đến đứng ở phía sau lưng, đưa tay ra giúp cô đeo sợi dây chuyền vào cổ. Cô ngước lên nhìn, khung cảnh hiện ra trong gương trông giống như một cặp đôi hoàn hảo.
“Hửm?”
“Anh vẫn còn đang điều tra chuyện phanh xe bị đứt ở phim trường sao?”
Bàn tay đang đặt trên vai Lạc Kỳ của anh dừng lại, ánh mắt cũng trở nên trầm tĩnh hẳn.
“Vậy em định bỏ qua sao?”
“Chắc chỉ là sơ suất từ đoàn làm phim thôi. Ở đó nhiều người như vậy, ai có thể giở trò được?”
Vi Vũ nhếch môi cười, bước đến ngồi xuống giường nhìn Lạc Kỳ, cô cũng đang nhìn anh. Còn nhớ có lần khi cô vừa trở thành diễn viên chưa bao lâu đã xảy ra chuyện tranh giành vai diễn với Hạ Giai Giai. Cô ta vào nghề lâu hơn cô, nhưng cuối cùng lại thất thế hơn cô về mọi mặt. Khi ấy cô vẫn còn nhút nhát, mọi chuyện đều nghe theo lời của Vi Vũ. Mà cô ta lúc bấy giờ vẫn còn đầu quân cho công ty của anh, nên cách xử phạt cũng không thể quá thiếu công bằng.
Bây giờ tình thế đã khác xưa, nếu như Hạ Giai Giai đã là kẻ ăn cháo đá bát, vậy thì Vi Vũ cũng không còn lí do gì để nương tay. Đêm qua anh đã suy nghĩ rất nhiều, gần đây người mà Lạc Kỳ mâu thuẫn chỉ có cô ta, từ sau cảnh quay bị ăn tát trông cô ta có vẻ rất không cam lòng. Anh nhìn Lạc Kỳ, âm trầm hỏi.
“Từ bao giờ em lại nhân từ với kẻ thù vậy?”
“Tôi không nhân từ, cũng sẽ không im lặng. Chỉ là thời cơ chưa tới mà thôi!”
Thời gian hoàn thành bộ phim là 1 năm, nhưng vì Lạc Kỳ không đảm nhận vai chính mà nhường cho Hạ Giai Giai nên chỉ khi có các cảnh quay của mình cô mới đến phim trường. Thời gian rảnh rỗi đó, cô quyết định đi theo Vi Vũ đến công ty của anh để xem cách anh điều hành. Ai ai cũng biết, Vu tổng ngoài việc điều hành công ty giải trí đào tạo người nổi tiếng ra, còn có một chuỗi các cửa hàng thời trang nam và trang sức. Việc kinh doanh trên đà phát triển thuận lợi, nên Vi Vũ đã cho người xây dựng một công viên nước gần khu chung cư của mình ở Thường Châu.
Lạc Kỳ mặc dù ngoài mặc luôn mỉa mai anh, nhưng trong lòng lại vô cùng khâm phục. Một người đàn ông có đầu óc kinh doanh khủng như vậy, thảo nào người ta cứ đồn Vu tổng rất chịu chi và đào hoa.
“Hôm nay có nhã hứng vậy sao? Còn muốn đến công viên nước nữa?”
Vi Vũ lái xe đưa Lạc Kỳ đến công viên nước, xem như hôm nay là ngày nghỉ phép để cô được thư giãn. Nơi này được xây dựng lên với các trò chơi như bắn súng nước, cầu trượt nước. Số tiền mà khách tham quan chi trả đều sẽ được quyên góp vào quỹ từ thiện mang tên Vi Vũ.
“Nơi này chắc là xây dựng trước khi tôi biết anh nhỉ?”
Anh gật đầu, hai người sánh vai nhau đi dạo xung quanh hồ nước. Vì Lạc Kỳ dù sao cũng là người nổi tiếng, nên khi ra ngoài cô vẫn thường xuyên đeo kính râm. Tìm một hàng ghế đá trống trải, Vi Vũ cùng cô ngồi xuống, chưa gì thì điện thoại của anh đã reo lên. Anh cầm điện thoại lên nhìn, Lạc Kỳ cũng nhìn theo anh nhưng vẫn chưa thấy anh nghe máy.
“Sao vậy? Anh nghe máy đi!”
Vi Vũ cong môi cười rồi lại đứng dậy, bước đến đứng bên cạnh hồ nước để nghe điện thoại.
“Nói đi!”
“Vu tổng! Tôi vừa điều tra được, số người hôm đó ở gần chiếc xe đạp cụ là 3. Nhưng sau khi xảy ra vụ việc của cô Lý, thì 1 người đã lập tức biến mất.”
Anh nhíu mày, trong đầu liền nhớ đến một người mình vừa hoài nghi ngay từ giây phút đầu tiên. Khi Lạc Kỳ xảy ra tai nạn, Hạ Giai Giai đã ngồi ở phim trường vô cùng bình tĩnh, trong khi đạo diễn và những người khác hốt hoảng tìm cách giải quyết. Nếu như không liên quan đến cô ta, thì tại sao cô ta lại có thể phản ứng như vậy được?
Vi Vũ cho tay vào túi quần, trầm giọng hỏi.
“Có biết đó là người của ai không?”
“Là người của Hạ Giai Giai!”
Lạc Kỳ ngồi ở đó nhìn bóng lưng cao lớn của anh, trong lòng không hiểu sao lại dâng lên một cảm giác kì lạ. Gần đây hành tung của Vi Vũ quả thực rất bí ẩn, khó mà hiểu được anh đang có suy tính gì. Mãi một lúc sau anh mới quay người lại, nhìn cô mỉm cười.
“Nhìn gì vậy?”
Cô chớp mắt, sau đó lại không nhìn anh nữa mà nhìn ra phía xa.
“Nhìn gì đâu?”
Vi Vũ bật cười, bước đến đưa tay ra trước mặt của Lạc Kỳ.
“Đưa tay cho tôi.”
Cô không hiểu lắm, cứ nghiêng đầu nhìn. Nhưng vì bàn tay của Vi Vũ vẫn cứ ở đó, cô không thể không đồng ý mà đưa tay ra rồi đứng dậy. Bàn tay nhỏ nhắn của Lạc Kỳ đặt trong lòng bàn tay anh, sau đó anh nhẹ nhàng nắm lại rồi đưa lên. Cô thuận thế xoay một vòng, chiếc váy hoa trắng lấp lánh dưới màn đêm cùng ánh đèn thật lung linh huyền ảo. Lạc Kỳ thích thú, cười rất tươi. Đã lâu rồi cô không có cảm giác thoải mái thế này, không ngờ một người khô khan như Vi Vũ lại có thể mang nó tới cho cô.
Lạc Kỳ vui vẻ xoay thêm một vòng nữa, rồi lại một vòng nữa. Vi Vũ cong môi, thuận thế lùi lại để chừa khoảng trống cho cô. Một vài người trong công viên nhìn thấy, bọn họ còn phấn khích chụp ảnh lại.
“Oái…”
Xoay nhiều lần một lúc làm Lạc Kỳ không giữ được thăng bằng, lảo đảo nhào vào người của Vi Vũ rồi bấu lấy ngực áo của anh. Đưa hai tay ra, anh giữ chặt cánh tay rồi sau đó ôm cô vào lòng mình, cúi đầu nhìn.
“Cẩn thận một chút! Giày cao gót của em đế nhọn, rất khó giữ thăng bằng.”
Lạc Kỳ gật đầu.
“Ừm!”
“Lát nữa tôi đổi cho em đôi khác, sẽ êm chân hơn.”
Cô buông tay ra, đứng ngay người lại nhìn Vi Vũ lắc đầu.
“Không cần đâu! Tôi không quen mang giày thấp, sẽ rất dìm dáng!”
“Em đã cao rồi, không cần cao nữa đâu thưa cô Lý!”