“Đòn tấn công này của em đúng là quá liều lĩnh rồi đấy Giai Giai! Em không sợ sao?”
Hạ Giai Giai ngồi trên chiếc ghế tựa, tay cầm ly rượu vang lắc lư mấy vòng rồi uống cạn, nhìn hồ bơi xanh biếc đang gợn sóng. Cô ta nhếch môi cười hỏi.
“Sợ sao? Sợ gì chứ?”
Dương Chí Thành cầm chai rượu đi đến đặt trên bàn, rồi ngồi ở cái ghế cạnh cô ta, chậm rãi rót thêm rượu.
“Vu Vi Vũ không phải là người dễ đối phó, hơn nữa thế lực của anh ta ở Thường Châu không hề nhỏ. Bây giờ Lý Lạc Kỳ là người phụ nữ của anh ta, em ngang nhiên gây chuyện với cô ta như vậy, khác gì chuốc họa vào thân.”
Dương Chí Thành là bạn trai của Hạ Giai Giai. Từ sau khi cô ta ăn cháo đá bát với Vi Vũ rồi rời khỏi công ty anh thì đã gặp anh ta. Hai người yêu nhau, sau đó anh ta mới ngỏ ý mời cô ta về công ty của mình làm việc. Thương trường cạnh tranh khốc liệt bao nhiêu, thì giới giải trí lại càng có sức công phá gấp trăm lần. Chỉ cần không có chỗ dựa và vị thế, sớm muộn gì cũng bị đá bay ra xa, mặc cho có tài năng thế nào.
Công ty của Dương Chí Thành tuy không nhỏ, nhưng đương nhiên không lớn mạnh bằng công ty của Vi Vũ. Hai bên đối đầu nhau, âm thầm tạo ra một thế lực ngầm chống đối nhau mà không để người ngoài nhìn thấy. Hạ Giai Giai im lặng suy nghĩ, lời mà anh ta vừa nói cũng không phải là sai.
“Người phụ nữ của anh ta thì sao? Ai bảo cô ta ỷ thế có người chống lưng thì lên mặt như vậy? Người của em làm việc kín đáo, chắc sẽ không để bị phát hiện đâu.”
Dương Chí Thành gật đầu.
“Tốt nhất là như vậy. Bằng không để Vu Vi Vũ biết chuyện, thì em tự mình thu xếp đi!”
Hạ Giai Giai quay sang nhìn anh ta tức tối.
“Anh nói vậy mà nghe được sao? Uổng công em mang tiền về cho anh!”
Cô ta giận dỗi không thèm nhìn mặt, Dương Chí Thành liền phải xuống nước đi đến ngồi xuống kéo cô ta vào lòng mình, hôn lên gò má.
“Thôi mà! Còn giận nữa sẽ tổn hại nhan sắc đấy biết không? Bây giờ em muốn gì anh sẽ thưởng cho em!”
Hạ Giai Giai nhìn anh ta, trên gương mặt lộ ra sự thích thú. Cô ta vòng tay, ôm cổ của Dương Chí Thành rồi nhìn anh ta đắm đuối.
“Em muốn anh!”
***
Đúng như lời đã nói, Vi Vũ thật sự lái xe đưa Lạc Kỳ vào một cửa hàng bán giày nữ để chọn một đôi giày thấp hơn. Cô đứng ở cạnh cửa xe, mãi một lúc lâu sau khi bị anh kéo tay mới chịu đi vào. Hai người vừa đẩy cửa vào trong, các nhân viên đã nhận ra ngay mà không thể kìm chế được sự phấn khích. Bọn họ muốn xin chụp ảnh cùng Lạc Kỳ, nhưng Vi Vũ lại đứng ra từ chối khéo.
“Thật ngại quá! Hôm nay bạn gái tôi không khoẻ! Để khi khác nhé!”
Bạn gái? Mình là bạn gái của anh ta từ khi nào vậy?
Lạc Kỳ tròn mắt nhìn, Vi Vũ cũng nhìn cô hỏi với vẻ rất tự nhiên.
“Sao vậy?”
“Anh vừa nói với họ tôi là bạn gái anh á?”
Anh thản nhiên gật đầu. Lạc Kỳ không ngờ rằng Vi Vũ lại có thể nói năng tùy tiện như vậy, còn xem cô giống như không khí mà không hỏi ý kiến của cô thế nào. Cô kéo anh ra xa một chút khỏi đám nhân viên trong cửa hàng, thì thầm hỏi.
“Anh muốn lên hot search sao?”
Vi Vũ trầm giọng.
“Chủ đề này sẽ hot đấy! Tin tôi đi!”
Anh nói xong liền cong môi mỉm cười, để lại Lạc Kỳ đứng ngơ ngác ở đó mà đi chọn giày. Cẩn thận cầm lên từng mẫu để xem, Vi Vũ muốn tìm một đôi có chất liệu mềm mại, như vậy khi Lạc Kỳ mang vào chân sẽ thoải mái hơn, gót chân cũng không bị phồng rộp. Cô đi theo sau lưng, không chọn gì hết mà chỉ nhìn anh cầm từng chiếc một. Trong mắt của cô, Vi Vũ là một người đàn ông khô khan, trầm tính nhưng gu thẩm mỹ và độ tinh tế lại đạt ở mức tuyệt đối, xứng đáng nhận điểm cao. Anh luôn để ý đến từng cử chỉ nhỏ nhặt nhất của cô, luôn nhớ cô thích gì nhất và không thích gì nhất. Ví dụ như chuyện mang giày cao gót, cô biết không phải tự nhìn mà Vi Vũ lại bảo mình thay đổi kiểu giày.
Ngày trước đi dự sự kiện thời trang, Lạc Kỳ chọn mang một đôi giày cao gót vàng kim lấp lạnh đế nhọn khá chênh vênh. Tuy cô mang chúng thường xuyên, nhưng vì mặc váy dạ hội nên đi lại bất tiện và rất hay bị trẹo cổ chân. Vi Vũ nhìn thấy hết, nên mới nhân cơ hội này đưa cô đến cửa hàng để chọn kiểu giày khác.
“Đôi này được không?”
Vi Vũ đưa ra một đôi giày màu đỏ nhung rất đẹp, trên đó có đính những viên đá nhỏ trắng vòng quanh tạo thành những cánh hoa hồng. Lạc Kỳ không ngờ rằng anh lại khéo chọn như thế, liền gật đầu.
“Ừm! Rất đẹp!”
“Thích không?”
Lạc Kỳ lại gật đầu. Anh liền cầm tay cô lên rồi dắt cô sang một hàng ghế hình chữ nhật bằng da, bảo cô ngồi xuống.
“Đưa chân ra đây! Tôi mang vào giúp em!”
“Hả?”
Cô ngẩn ngơ nhìn. Hình ảnh lần trước khi Vi Vũ nhặt giày rồi mang vào chân lại hiện lên trong đầu. Lần đó chiếc giày mà cô mang tinh xảo hơn nhiều, đẹp đến độ phát sáng. Chiếc giày màu đỏ nhung này có thể không bằng được với nó, nhưng lại khiến cho Lạc Kỳ cảm thấy dễ chịu hơn, không bị gò bó quá nhiều. Vi Vũ sau khi giúp cô mang giày xong thì đứng dậy, cong môi cười bảo.
“Đứng dậy đi thử xem, chân có dễ chịu hơn không?”
Lạc Kỳ nghe theo mà đứng dậy bước đi, quả thực rất êm ái và dễ chịu, chất liệu bằng nhung này cũng làm chân cô thấy ấm hơn. Cô bất giác mỉm cười, cứ cúi đầu ngắm nhìn nó mãi rồi mới ngước lên nhìn Vi Vũ.
“Cảm ơn anh!”
“Em thích là được rồi!”