Chiếc váy này Lạc Kỳ mới mua cách đây không lâu, chỉ mặc được đúng một lần mà bây giờ đã thành đồ bỏ. Cô không cam lòng. Mang chiếc váy này cùng với tấm thân bị Vi Vũ dày vò cả đêm qua xuống dưới lầu tìm anh.
Lúc này anh đang bận rộn trong bếp, vừa nấu xong ít trà dưỡng nhan đợi khi cô dậy sẽ dùng. Có đâu ngờ người đã dậy rồi, mà còn đang đùng đùng muốn tìm anh tính sổ.
“Vu Vi Vũ!”
Anh vừa quay người lại nhìn, Lạc Kỳ đã thẳng tay ném cái váy “vụn” vào người anh.
“Anh tự mình xem đi! Váy của tôi bây giờ thành giẻ lau rồi đấy!”
Anh ngẩn ngơ ra một hồi lâu, sau đó mới cầm cái váy của Lạc Kỳ đưa lên mà xem. Lúc đầu nếu cô không nói, thì quả thực anh cũng không thể nhìn ra đây là váy, mà rất giống với giẻ lau nhà. Chỗ nào cũng rách, rách đến nỗi không tài nào chấp vá lại được. Vi Vũ cong môi cười, đặt nó qua một góc rồi đi đến gần cô hơn, ra vẻ vô cùng áy náy.
“Xin lỗi em! Là do anh kìm chế không tốt!”
Lạc Kỳ khoanh tay trước ngực, có vẻ khó mà bỏ qua được chuyện này.
“Tôi không dám nhận lời xin lỗi của Vu tổng. Nói thật thì, tôi thấy anh chuyện gì cũng có thể kìm chế, nhưng riêng chuyện đó thì không.”
Sau khi nói xong, Lạc Kỳ quay lưng lại rồi đến cái túi xách đêm qua mình bỏ ở đầu tủ tìm đồ. Cô bỏ mặc Vi Vũ đứng ở đó, cứ lục lọi lung tung trong túi để tìm khiến anh tò mò. Anh đứng sau lưng cô, nhíu mày hỏi.
“Tìm gì vậy?”
“Thuốc.”
Câu trả lời này của Lạc Kỳ khiến anh có phần hơi hoang mang. Anh mặc kệ cô đang tìm thứ gì, bất ngờ nắm lấy vai cô rồi xoay người cô lại. Cô giật mình đứng yên bất động, nhìn anh đang kiểm tra nhìn ngó xung quanh người mình. Vi Vũ xoay người cô qua trái rồi qua phải, sau cùng lại sờ trán sờ mặt của cô.
“Không khoẻ sao? Khó chịu chỗ nào?”
Lạc Kỳ lắc đầu gạt tay anh ra, sau đó lại tiếp tục tìm, cô lạnh nhạt đáp.
“Tìm thuốc tránh thai.”
Vi Vũ kinh ngạc, đến độ đôi mắt màu đen thẫm ấy như sắp nổ tung ra. Anh đưa tay mình ra kéo cổ tay Lạc Kỳ, ép cô xoay người lại nhìn mình. Lần đầu cô đã không phản ứng gì, nhưng lần này cô vùng vẫy có vẻ kịch liệt lắm. Anh dắt tay cô ra khỏi cái kệ tủ đó, đẩy cô ngồi xuống sô pha, động tác dứt khoát mà rất nhanh gọn.
Lạc Kỳ muốn đứng dậy, nhưng lưng cô vì đập mạnh vào ghế nên đến bây giờ vẫn chưa cử động được. Cô ngước mắt lên, ánh mắt có phần hung dữ nhìn anh hỏi.
“Anh làm gì vậy hả?”
Vi Vũ không trả lời câu hỏi của cô, chỉ thẳng thắn hỏi.
“Tìm thuốc tránh thai làm gì?”
“Để uống chứ làm gì?”
Cô khó chịu trả lời. Vi Vũ thở ra một hơi nặng nề, ngồi ngay bên cạnh của Lạc Kỳ. Anh cố gắng giải thích để cô hiểu.
“Không cần thiết. Anh không hề ép em phải uống nó, cũng không muốn em uống nó, em hiểu không?”
“Đêm qua chúng ta đã làm cả đêm đấy! Anh… Anh còn ra nhiều lần như vậy tôi không uống thì làm sao được?”
Vi Vũ nhíu mày, anh biết Lạc Kỳ đang sợ mình sẽ có thai. Nếu như ngay lúc này mà có thai thì cũng không thoả đáng chút nào. Cô và anh vẫn chưa có mối quan hệ xác định, hơn nữa việc của Vu Vi Khởi anh vẫn chưa thể giải quyết xong. Nhưng đêm qua cô lại không nhớ ra được, rằng anh chỉ ở trong cô “trần trụi” xuất ra một lần duy nhất, vì cô cũng đang trong thời kì an toàn. Ngoài ra, tất cả những lần còn lại, anh đều dùng “áo mưa” để làm biện pháp tránh thai.
Sau khi giải thích xong, Lạc Kỳ bán tín bán nghi nhìn anh hỏi.
“Có thật không?”
Anh gật đầu khẳng định.
“Những chuyện như vậy anh tuyệt đối không lừa em. Thử nhớ lại đi! Có bao giờ anh để em phải dùng thuốc tránh thai đâu chứ?”
Cô cũng gật đầu tạm cho qua chuyện này. Có điều bây giờ váy của cô rách mất rồi, chân cũng đi không nổi nữa. Đã vậy lúc nãy còn bị ấn lưng ngồi xuống ghế, bây giờ cô vừa cử động một chút thì xương cốt cứ như muốn rã ra. Vi Vũ biết đêm qua mình đã dày vò cô tận mấy tiếng đồng hồ liền, tự cảm thấy có lỗi nên mới nấu trà dưỡng nhan mang đến.
“Uống một chút đi!”
“Anh đang tạ tội với tôi à?”
Vi Vũ nhìn Lạc Kỳ đang lườm mình. Mỗi lần cô nói chuyện theo kiểu khiêu khích như thế, không hiểu sao anh còn cảm thấy cô rất đáng yêu, cứ thấy buồn cười. Có lẽ vì cô ở trong lòng anh có một vị trí đặc biệt, rất khác so với mọi người nên luôn được anh ưu ái. Anh khẽ cười, đột nhiên kéo cô vào lòng mình rồi ôm cô.
Lạc Kỳ ngạc nhiên chớp mắt, ngồi trước ngực của anh rất nhỏ gọn.
“Gì vậy?”
Vi Vũ hôn lên vai trần của cô, giọng anh nhẹ nhàng mang theo sự cưng chiều khó giấu được.
“Lần sau không được nhắc đến chuyện dùng thuốc nữa! Biết không?”
Cô cụp mắt, cảm giác bình yên này bất ngờ ùa đến và ôm chặt lấy trái tim của cô. Đêm qua mặc dù rất cuồng nhiệt, nhưng cô vẫn nhớ rõ rằng mỗi khi mình khóc, Vi Vũ đã lập tức dừng lại vỗ về an ủi, thậm chí còn liên tục xin lỗi cô. Một người đàn ông chưa từng biết cúi đầu trước mặt ai ngoài cha mẹ, chưa từng phải hạ mình với ai lại liên tục xin lỗi cô như vậy. Có lẽ đến bây giờ, cô đã hiểu ra được một phần trong trái tim mình.
Rốt cuộc thì, người đàn ông này đối với cô mà nói… Thật sự quan trọng.
Anh không những quan trọng với cô, mà cô cũng cảm nhận được rằng anh xem cô quý giá biết nhường nào. Còn chưa đắm chìm trong sự dịu dàng ấy bao lâu, Vi Vũ lại tiếp tục ôn nhu ôm chặt Lạc Kỳ hơn nữa.
“Kỳ Kỳ! Ngoài chuyện đó ra, anh sẽ không bao giờ để em phải đau vì anh bất kì chuyện gì cả.”