*Rầmmmmm.. rầmmmmm—–
Tiếng đá cửa thô bạo từ bên ngoài vọng khắp cả hành lang phía trên. Dương Trừng vừa đấm đá, vừa quát mắng rồi la lên inh ỏi:
– Không được ngủ nữa!! Cút ra đây hết cho tôi!! Nhanh lên!!!
Bên trong căn phòng xui xẻo ấy đâu đó vọng ra vài tiếng than thở của ai đó, nhưng âm giọng lại vô cùng nhỏ bé. Tất cả đều bị đánh động, ép buộc phải rời khỏi chiếc giường ấm áp của mình mà nhanh chóng chạy ra bên ngoài để “diện kiến” Dương Trừng.
Anh khoanh chặt tay đặt trước ngực, mắt nhìn chằm chằm vào đám người đàn ông trước mặt mình rồi lên giọng nói với vẻ vội vã:
– Bị sốt thì phải làm thế nào?
Chẳng một ai trả lời. Tất cả đều trơ ra bộ mặt khó hiểu nhìn vào biểu cảm của anh mà không hề nói gì.
Bất thình lình, Dương Trừng bỗng đưa tay lên cao lấy thế hù doạ, bẻ khớp kêu răng rắc. Vẻ mặt trông vô cùng sát khí mắng lại lần nữa, lần này thậm chí còn to hơn những lần trước gấp bội!
– Tôi hỏi bị sốt thì phải chữa thế nào?!! Các người bị điếc cả rồi à?!! Hay là chưa từng bị bón hành nên không biết sợ?!!!!
Bản tính vốn dĩ nóng nảy. Anh không ngại đấm thẳng vào một tên rồi ép lùi vào tường, tay ghì chặt lấy cổ áo hù doạ đến hồn bay phách lạc. Cuối cùng, cả đám người run rẩy như cầy sấy. Vài giây ngắn ngủi sau đó.. câu trả lời cuối cùng cũng đã vọng lên bên tai anh:
– Dùng khăn vắt với nước ấm, sau đó thì chườm lên trán. Cứ luân phiên như thế đến khi nào hạ sốt. Có thể dùng hành tây thái nhuyễn rồi ép vào khăn đắp lên tay trái. Như vậy sẽ giúp cơ thể hạ nhiệt nhanh chóng.
Dương Trừng tìm được đáp án thì liền bỏ tay ra khỏi người đàn ông kia. Đầu gật gật tỏ ý hài lòng rồi nhanh như chớp phi vọt xuống bếp. Đâu đó phía sau chỉ còn lại những ánh mắt gần như không tài nào hiểu được mà nhìn nhau kiểu “Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
– Chẳng phải đó là những mẹo cơ bản để hạ sốt hay sao? Đêm khuya tự dưng lại làm loạn lên như thế? Đội trưởng rốt cục là bị sao vậy?
– Mặc kệ đi. Chúng ta về phòng ngủ. Sáng mai lại phải tập luyện nữa cơ đấy.
– Được rồi. Giải tán đi. Tất cả về phòng.
_______
__
Chẳng mấy chốc, Dương Trừng đã vội đem vào một chậu nước đặt trên bàn. Bàn tay vắt ép lấy chiếc khăn đặt lên trán Khả Tịch. Vuốt nhẹ những sợi tóc sang một bên. Thao tác tay của anh có thể nói là vô cùng hậu đậu. Đến một chút kinh nghiệm cũng không hề có.
Cũng đúng thôi, từ trước đến giờ anh rất hiếm khi bị ốm. Dù có sốt hay cảm nặng đến cỡ nào thì cũng là để tự khỏi. Hoàn toàn không cần đến một chiếc khăn, viên thuốc hay một mẹo vặt phiền phức nào cả. Đương nhiên, đến bệnh viện lại càng là điều không bao giờ xảy ra.
Thời gian đi qua chậm rãi tưởng chừng như kim đồng hồ không hề quay. Nhiệt độ trong căn phòng rất thấp, dù có đóng kín tất cả cửa sổ thì nó vẫn lạnh buốt người.
Anh đã cố duy trì trạng thái như vậy hàng giờ liền. Xương khớp ở cổ và tay chân đều bủn rủn ra, trông vô cùng mệt mỏi.
Ấy thế mà vẫn mặc kệ. Cứ kéo thẳng một chiếc ghế rồi ngồi bên cạnh canh chừng cô như thế cả đêm. Sau này chắc chắn sẽ hành hạ cô sau.
…
Cơn sốt của Khả Tịch dần dịu lại hẳn, khoé mi mắt lim dim mở ra rồi lại vội vàng nhắm chặt lại. Cô vật người sang bên trái, rồi lại quay sang phải. Cả cơ thể như có thứ gì đó đè nặng lên người, cảm giác khó thở vô cùng.
– Dương Trừng?!!
Cô vừa mơ màng nhìn thấy anh thì liền hoảng hốt ngồi bật dậy. Tay không ngừng dụi mắt rồi lại căng hết cơ nhìn anh chằm chằm. Chiếc khăn trên trán rơi vãi xuống tay. Cô nắm lấy. Rồi lại quay sang vỗ nhẹ lấy vai anh, khẽ giọng hết mức có thể, gọi:
– Này.. này.. tên kia.. này!
Dương Trừng đang say giấc sau cả giờ không ngủ thì lại bị người phụ nữ phiền phức này làm phiền. Đương nhiên, anh liền bày ra vẻ mặt tức giận, không ngại quát mắng cô:
– Cô bị điên à?!!
– Còn anh thì bị biến thái à? Anh vào phòng tôi làm gì?!
Người đàn ông ấy bỗng thở dài một hơi tỏ vẻ vô cùng mệt mỏi. Anh xoa xoa vầng trán và thái dương, sau đó lại lắc đầu kêu răng rắc. Cơ thể mỏi lừ, anh vừa duỗi thẳng tứ chi một lượt, vừa lên giọng đáp:
– Tôi vào đây là để chờ cô tỉnh dậy rồi thiến mất “cục cưng” của tôi đấy. Chẳng thể hiểu nổi một kẻ ngu ngốc như cô có thể tồn tại được ở Huyết Ưng lâu đến vậy? Với cái chỉ số IQ thấp bé đấy thì đáng lí ra phải xuống hố lâu rồi.
– Sao anh cứ thích đâm chọt tôi thế? Tôi đã làm gì đắt tội với anh à?
Khả Tịch đá tung chăn ngồi quỳ xuống đệm ngước cao mặt rồi trừng mắt nhìn anh quát.
Bất giác cô lại vô tình nhìn thấy biểu cảm né tránh cùng với gương mặt đỏ ửng của Dương Trừng. Đến lúc này, bản thân Khả Tịch mới ngộ nhận ra được sự việc liền quấn chặt chăn lại vào người để che đi cơ thể đang “thiếu thốn vải mặc” của mình. Cô đỏ mặt. Thật sự chỉ muốn tìm nhanh một chiếc hố rồi chui tọt vào trốn thôi.
“Ừm ờ” mấy tiếng ngại ngùng. Khả Tịch giả vờ tằng hắng vài nhịp rồi nhanh chóng chuyển chủ đề:
– Đuợc rồi. Không cãi với anh nữa. Tôi xin lỗi.
Dương Trừng kéo ghế quay về một hướng khác tỏ vẻ tức giận.
Anh khoanh chặt cánh tay trước ngực, mày cau có khó chịu. Việc tốt anh làm còn chưa kịp tuyên dương thì đột nhiên lại bị cô mắng như tên đần. Anh không giận mới là chuyện kì lạ.
– Tôi muốn hỏi..
– Chuyện gì?! – Anh hỏi lại với giọng bực bội.
Khả Tịch nuốt ực nước bọt. Thở nhanh mấy hơi lấy giọng rồi khẽ khàng nói tiếp:
– Sao anh lại gia nhập Huyết Ưng? Gia đình của anh không cấm cản gì à?
– ..