Trời à! Người đàn bà này có phải là sốt đến phát điên hay không?! Làm gì có một kẻ bình thường nào lại muốn bản thân vây vào những chuyện chém giết cơ chứ?! Cô đúng thật là không nên hỏi vấn đề này chút nào.
Nhìn thái độ và biểu cảm tối sầm trên gương mặt của Dương Trừng. Lúc này Khả Tịch mới biết được rằng cái miệng gây họa của mình đã hỏi vào những chuyện ngu ngốc không nên.
Người đàn bà ấy gượng ép nặn ra một nụ cười trông rất khó coi. Cúi nhẹ đầu nhìn vào khoảng không, tỏ vẻ hối lỗi, vội nói tiếp:
– Anh không muốn nói cũng được. Tôi không ép buộc. Xin lỗi, tôi lại hỏi những câu ngu ngốc rồi.
– Lúc tôi 5 tuổi, bố tôi cưới vợ, mẹ tôi lấy chồng. Cả hai người họ trở mặt thành thù. Bố tôi tham sắc, còn mẹ thì tham tiền. Tôi đánh nhau với bạn học, sau đó là với đám lưu manh. Bày ra đủ trò nghịch phá. Tất cả cũng chỉ để bọn họ chú ý đến tôi. Những năm tiếp theo, tôi trốn học, gây gỗ với đám người bên ngoài. Thậm chí là đã từng bị cảnh sát mời đi. Cuộc sống cứ đánh đấm như thế cho đến khi tôi biết đến tổ chức này. Tôi nỗ lực từ một tên tập sự, sau 2 tháng thì được đề cử trở thành đội trưởng thứ 12 của hội. Đáng lí ra tôi nên tìm thấy Huyết Ưng sớm hơn. Ở đây đúng thật là không có ruột thịt gì cả, nhưng ít nhất là vẫn ấm áp hơn cái gia đình đáng hận đấy.
Dương Trừng nói rất nghiêm túc. Từng câu chữ nhả ra nghe rất rắn rỏi. Một chút đau xót cũng không hề vướng bận trên gương mặt vô cảm ấy. Quả nhiên, chả có một kẻ nào tham gia vào trò chơi này mà không kéo theo những quá khứ bi kịch cả. Bất giác, cô lại nở nụ cười chua xót vô cùng.
Dương Trừng vô lo vô nghĩ. Những mất mát mà anh gánh chịu từ lúc lên 5 đã dần trở thành thói quen hằng ngày. Cảm xúc có thể nói là đạt đến ngưỡng cửa của sự “chai sạn, hao mòn”..
– Còn cô? Cô là kiểu quá khứ gì vậy? Chắc không phải là cũng giống như tôi đấy chứ?
– Tôi đấy hả?.. Thật ra tôi cũng chẳng biết phải kể cho anh nghe như thế nào. Vì đến bây giờ, bản thân tôi vẫn chưa thể hiểu rõ được nó.
Dương Trừng gác xếp một chân lên đùi. Nhìn chằm chằm vào bức tường trước mặt rồi nói với giọng thản nhiên:
– Phức tạp đến vậy à? Nếu cô muốn nói thì tốt nhất đừng dài dòng. Tôi không có đủ kiên nhẫn để nghe cô làm một bài thuyết trình về cuộc đời của mình đâu.
Khả Tịch bỗng ngả nghiêng mái đầu sang một bên rồi từ từ thu đôi chân lại. Đôi mắt vô hồn, vừa nở nụ cười nhẹ nhàng, vừa kể lại với giọng điệu vô cùng bay bổng, ấm áp:
– Ừm, thật ra thì mẹ của tôi từng là một sát thủ đoàn trong hội. Bà ấy rất giỏi, rất thông minh, cũng rất xinh đẹp. Sau đó thì mẹ biết bố tôi qua tổ chức khác trong một lần làm chung nhiệm vụ. Chả biết cơ duyên nào họ lại gặp nhau lần nữa, cuối cùng thì mẹ tôi yêu ông ấy. Bố tôi đã xin với cựu đội trưởng chuyển công tác sang trụ sở cùng bà ấy. Sau đó thì sinh ra tôi. Vào một ngày, tôi nhớ rất rõ đêm ấy là đêm không thấy trăng, cũng chẳng thấy sao, thậm chí cả một vầng mây tôi cũng không tìm được. Tất cả sát thủ viên đua nhau vây bắt ông ấy. Họ đã rất thất vọng, tôi đã thấy được điều đó trong đôi mắt tức giận của họ. Cuối cùng, bố tôi bị giết. Bởi vì ông ấy chính là gián điệp của Long Giao trà lẫn vào. Huyết gia bị đại sát cả nhà, cũng chính là một tay ông ấy mật báo về Long Giao. Mẹ tôi, tôi chưa từng thấy bà ấy như thế bao giờ. Bà ấy cứ như người mất hồn. Bà ấy sống trong dằn vặt. Bà ấy cho rằng Huyết Ưng gặp đại nạn chính là do một phần bản thân gây ra. Bà ấy luôn nói với tôi những câu vô cùng khó hiểu. Là một đứa trẻ, tôi lại càng không thể hiểu được. Sau cả tấn bi kịch ấy, bà ấy bị giết chết ngay chính trong quá khứ của mình. Mẹ của tôi.. đã tự rạch bụng của mình để tự sát, tạ tội cho Huyết Ưng. Sau chuyện đó, Tân Huyết Chúa đã chính thức kế nhiệm Huyết Ưng ở tuổi 15. Ngài ấy đã tự mình thay đổi tất cả các hệ thống lãnh đạo. Từng nước đi đều phải chậm rãi và tính toán rất nhiều cho tương lai. Còn tôi thì may mắn được các cựu cục trưởng khác dạy dỗ, trông nôm. Tôi như có thêm 10 ông bố vậy. Họ tranh nhau chăm sóc cho tôi. Ít nhất là tôi chưa từng thiếu thốn thứ gì. Ngoại trừ bố mẹ.
Khả Tịch dù có kể nốt luôn câu chuyện bi kịch ấy nhưng vẫn giữ vẹn ý cười trên gương mặt của mình. Cô thở dài. Ngả người xuống chiếc đệm êm ái. Quay sát người vào trong. Huơ huơ cánh tay lên không trung, nói:
– Được rồi. Tôi bắt đầu buồn ngủ rồi.. Anh cũng mệt lả người, mau về phòng đi. Chỉ còn cách vài tiếng nữa là trời sáng. Tôi không muốn làm gấu trúc chút nào.
Dương Trừng đương nhiên biết là cô chỉ đang giả vờ. Cô đang rất không ổn. Cô đang cần ở một mình. Anh hiểu, và cũng không muốn làm phiền nữa. Cứ thế mà nhấc nhẹ chiếc ghế đặt về chỗ cũ. Từng bước tiến thẳng theo hướng ra vào. Miệng khẽ nhếch, khẽ đáp:
– Ừ. Tôi về phòng. Cô ngủ đi.
– Ừ.. Chúc ngủ ngon..
– …
*Cạchh— (Tiếng đóng cửa)
Khả Tịch nhắm nghiền đôi mắt của mình lại. Tay run rẩy xiết chặt chiếc chăn không ngừng rít lên từng nhịp thở.
“Mẹ? Mẹ ở đó đã tha thứ cho bố chưa?”