Bên ngoài cửa quán bar, Lãnh Ngôn đứng tựa người vào xe, khoanh tay trước ngực chờ đợi. Mỗi một cơn gió trong đêm thổi qua đều lạnh thấu tâm can, tóc Lãnh Ngôn bay nhẹ nhàng trong gió, ánh mắt trầm ổn hướng về Phí Phí, chiếc áo da đen không đủ sưởi ấm, dáng vẻ anh vẫn rất điềm nhiên không hề có dấu hiệu bị gió lạnh làm cho mất đi vẻ cao lãnh.
Ngược lại Phí Phí bị lạnh, trong chốc lát dễ dàng thoát khỏi bộ dáng mê hoặc của Lãnh Ngôn, cô khẽ rùng mình, chiếc áo len dày màu xanh rêu dường như cũng chẳng làm ấm được bao nhiêu.
Nhìn dáng vẻ run rẩy của Phí Phí, Lãnh Ngôn bước đến cởi áo ngoài khoác lên vai cô, mỗi cử chỉ đều dịu dàng đến kỳ lạ. Cứ ngỡ là khung cảnh lãng mạn nhưng chỉ là giả dối khi anh lên tiếng: “Nhìn em lúc này, giống hệt đêm đầu nằm dưới thân tôi.”
Câu nói mang theo nụ cười sâu xa của Lãnh Ngôn khiến Phí Phí dựng cả tóc gáy, cô trấn an mình phải bình tĩnh, nóng nảy chỉ càng khiến cô gặp rắc rối với anh. Nhìn theo Lãnh Ngôn mở cửa xe chờ đợi, Phí Phí lúc này muốn bỏ chạy nhưng hai chân đã tê cóng, từng cơn gió quét qua đều rét tận xương tủy. Lãnh Ngôn nhường áo khoác cho Phí Phí nên chỉ còn mặc một chiếc áo sơ mi đen mỏng, trong lòng chẳng rõ vì sao dâng lên cảm giác áy náy thúc đẩy cô lên xe.
Bên trong xe đã bật sẵn máy sưởi, Phí Phí ngồi vào cảm thấy thoải mái hơn hẳn, có một điều khiến cô không tài nào hiểu nổi, lý do gì Lãnh Ngôn không ở trong xe đợi mà ra ngoài hứng gió lạnh đợi cô? Là vì anh sợ cô bỏ trốn hay chỉ đơn giản là thích hành động khác người?
Ngay khi Lãnh Ngôn vào xe, Phí Phí chậm rãi nói gắn gọn: “Đến cửa hàng tiện lợi.”
Không có ý phản đối, Lãnh Ngôn nhấn ga, xe lướt nhanh trong gió. Đến nơi, Phí Phí xuống xe, không nói lời nào đi thẳng vào cửa hàng, cô dạo quanh một vòng mua mỳ ly đến bàn ngồi ăn. Khi nãy ở bar nhờ nhớ đến việc anh bênh vực Ma khiến cô nuốt không nổi, cho dù bây giờ anh có muốn giết cô thì cũng phải để cô ăn no, nếu không thành ma cô vẫn sẽ quay trở về bám lấy anh.
Lát sau Lãnh Ngôn cũng vào trong cửa hàng ngồi xuống đối diện Phí Phí, bất chợt cầm lấy bàn tay cô, anh bị đôi tay lạnh ngắt của cô làm cau mày. Trên đời này, ngoài anh và một người nữa, sẽ chẳng ai biết được anh đã muốn công khai nắm đôi tay này từ rất lâu, đáng tiếc với vị thế của anh ở hiện tại phải chờ đến tận lúc này.
Trước hành động của Lãnh Ngôn, Phí Phí không bận tâm cũng không rút tay về, cô đổi sang tay trái, ăn bằng nĩa nên không khó khăn trong việc gắp mỳ. Lãnh Ngôn lấy thuốc vừa mới mua ở hiệu thuốc bên cạnh thoa lên vết thương cho Phí Phí, từng cử động của anh đều vô cùng nhẹ nhàng giống như sợ cô đau.
Phí Phí lặng lẽ nhìn thật kỹ người đàn ông trước mặt, thâm tâm biết rõ những thứ càng đẹp đẽ thì độc tính sẽ càng cao, thế nên một người có ngoại hình nổi bật cũng sẽ không bao giờ khiến cô rung động, tương tự như Lãnh Ngôn sẽ vĩnh viễn không có cơ hội dùng nhan sắc khiến cô rơi vào lưới tình của anh như bao cô gái khác.
Có một điều Phí Phí phải thừa nhận rằng vẻ ngoài Lãnh Ngôn rất cuốn hút, có chút gì đó lạnh lùng xa cách, lại có chút âm trầm bí ẩn. Anh chính là một kẻ giỏi quyến rũ người khác bằng ánh mắt chứa đựng một dãy ngân hà sâu xa không đáy.
“Ăn mấy thứ này sẽ khiến em bị thiếu máu.”
Nghe Lãnh Ngôn nói, Phí Phí giật mình rời mắt khỏi gương mặt anh, lơ đễnh đáp: “Tôi không phải tiểu thư, càng không thể ăn sơn hào hải vị.”
Khóe môi Lãnh Ngôn cong lên nhẹ, tính tình thẳng thắn này của Phí Phí đã khiến anh có cảm giác quen thuộc. Thậm chí trong mắt anh đây chính là ưu điểm của cô, không thích giả vờ yểu điệu, không vòng vo đòi hỏi. Nhưng ẩn chứa bên trong lòng anh là sự chua xót, những cô gái khác đều được sống trong nhung lụa sung sướng, Phí Phí lại phải chịu một cuộc sống vất vả cực khổ.
Nếu như người đó đã có thành ý đưa Phí Phí đến cho Lãnh Ngôn, anh sẽ dùng những gì mình có khiến cô trở thành một cô gái đặc biệt nhất trong thế giới của chính anh, dù biết rằng cô ở bên cạnh anh sẽ gặp rất nhiều sóng gió.
Ra xe về cũng đã gần ba giờ sáng, lúc về đến nhà Phí Phí đã ngủ quên trên xe. Lãnh Ngôn sang bên chỗ Phí Phí mở cửa xe, tháo dây an toàn trên người cô đưa cô vào nhà, thứ làm anh bận lòng là trên mặt cô đã ướt đẫm vì nước mắt từ bao giờ.
Lòng Lãnh Ngôn chùng lại, cẩn thận bế Phí Phí về phòng tránh làm cô thức giấc. Đặt Phí Phí lên giường, kéo chăn đắp cho cô, anh tém gọn phần tóc rũ rượi trên mặt cô ra sau.
Lãnh Ngôn mỉm cười ôn nhu ngắm nhìn Phí Phí, khẽ thì thầm thổ lộ: “Phí Phí, hy vọng em biết sự thật sẽ không trách anh.”
Buổi tối hôm sau ở bar, Phí Phí ngước nhìn đồng trong phòng nghỉ, đã hơn giờ làm nửa tiếng vẫn không thấy Alley đến, ban chiều sớm Alley còn nói ghé qua chỗ Nguyên một lát nhưng tính từ lúc đi đã hơn hai tiếng, nếu có nghỉ làm cũng sẽ báo, đằng này cô không nhận được bất kỳ tin báo nào của Alley.
Phí Phí nóng lòng sợ có chuyện chẳng lành, đứng ngồi không yên gọi điện cho Alley. Đầu dây bên kia vừa bắt máy đã truyền đến giọng nói thút thít, Phí Phí hỏi thế nào đáp lại đều là tiếng khóc.
Nắm chặt điện thoại trong tay, bụng Phí Phí nóng như lửa đốt, Alley giống như là người thân duy nhất của Phí Phí, cô không thể để Alley gặp bất cứ chuyện gì. Phí Phí không chút chần chừ chạy ào ra ngoài, lúc xuống cầu thang vô tình đâm thẳng vào Lãnh Ngôn.
“Xin lỗi…” Phí Phí nói qua loa, cắm đầu chạy ra khỏi bar nhanh chóng đến nhà Nguyên.
Dõi theo điệu bộ khẩn trương của Phí Phí, mi mắt Lãnh Ngôn híp lại, liền ra lệnh cho Tôn chuẩn bị người, cả hai quay người đi ra ngoài đuổi theo cô.
Phí Phí ngồi trên taxi, chạy qua bốn con phố, đến một khu chung cư nhỏ trong hẻm dừng lại, cô chạy vù lên trên tìm đến căn hộ của Nguyên. Ngay ở bậc cầu thang khuất sau bức tường, tiếng la khóc của Alley, tiếng mắng rủa của Nguyên lẫn thêm tiếng chì chiếc của một người phụ nữ khác truyền đến tai Phí Phí.
Trước cửa căn hộ của Nguyên, Alley bị trói tay ra sau lưng ngồi gục khóc dưới đất, Nguyên cởi trần cùng một người phụ nữ khác mặc đồ ngủ mỏng dính ôm ấp đứng chỉ chỏ, liên miệng chửi rủa Alley.
Hàng xóm xung quanh ai cũng ngó ra xem xì xầm bàn tán, không ai có ý ra giúp đỡ Alley. Cảm xúc Phí Phí vỡ tung khi thấy chị của mình yêu thương bị người khác đối xử chẳng khác gì thứ bèo bọt, người làm tổn thương Alley lại chính là bạn trai của chị cô.
“Chị!” Phí Phí chạy đến chỗ Alley vội cởi trói, Alley liền khóc nức nở. Phí Phí vỗ lưng Alley trấn an, nhấn mạnh sự giận dữ xuống đáy lòng, vừa vội vàng tháo dây trói vừa giữ bình tĩnh hỏi: “Có chuyện gì vậy chị?”
“Phí Phí, cô đến đúng lúc lắm, mang người chị ** đ**m của cô đi đi, cũng là ** còn bày đặt tỏ ra ngoan hiền ghen tuông thật khiến người ta phát tởm.” Nguyên cao giọng, cố tình nói lớn cho những người xung quanh nghe thấy.
Cơn tức lên đến cổ họng, Phí Phí cười lạnh nghiến răng: “Ngày anh theo đuổi chị ấy, nói bao nhiêu lời ngọt ngào, giờ có người khác liền quay ra mắng nhiếc, anh có còn là đàn ông không?”
“Loại đàn bà như các người chỉ để lên giường mà thôi, ai bảo các người ngu làm gì? Đều tại cô ta không biết chiều đàn ông, đã làm ** còn mở miệng nói đợi đến kết hôn? Thật buồn nôn!” Nguyên hách dịch, hất cằm với người phụ nữ bên cạnh, đôi cẩu nam nữ đắc ý nhìn nhau cười.
Phí Phí càng nghe càng chói tai, cô đứng bật dậy đấm cho Nguyên một cái thật mạnh, hắn loạng choạng vớ nắm thành cửa giữ thăng bằng đứng vững.
“Mày dám đánh tao?!”
Nguyên hung dữ trừng mắt vung tay đánh trả, Phí Phí lần đầu né kịp, bồ của Nguyên bỗng nhào đến giữ tay Phí Phí khiến cô ăn trọn một cái tát ở lần tấn công thứ hai.
Bên má Phí Phí đỏ ửng, dấu tay dần hiện lên trên đó, cô căm phẫn nhìn Nguyên, ánh mắt bị thù hằn che mờ. Alley nắm lấy tay Phí Phí khóc ngất: “Bỏ đi Phí Phí…”
Trong không gian nóng hơn trăm độ, tiếng vỗ tay chợt vang lên, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía người đàn ông đang chậm rãi bước đến. Phong thái lãnh khốc, ánh mắt lạnh lẽo cùng với nụ cười bỡn cợt thường thấy.
“Đánh hay lắm.” Lãnh Ngôn bước đến, nói với Nguyên đùa như thật. Anh quay sang nhìn chằm chằm vào Phí Phí, đưa mắt nhìn vết đỏ trên mặt cô, nụ cười trên môi anh có chút cay đắng, anh bỗng giơ hai ngón hai lên không trung ngoắc một cái.
Theo lệnh, Tôn lập tức bước đến nắm cổ Nguyên quăng xuống lầu, quăng từ tầng hai trúng phải bãi phế liệu giấy, Nguyên nằm co ro đau đớn rên rỉ bên dưới. Bao nhiêu đó vẫn chưa xong, hai tên đàn em của Lãnh Ngôn đứng bên dưới vác Nguyên quay ngược trở lên.
Cô bồ của Nguyên chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng trực tiếp, cô ta sợ hãi tìm cách trốn nhưng bị đàn em của Lãnh Ngôn bao vây từ hai phía hành lang không còn đường để chạy, một tên đứng ở sau bồ Nguyên khống chế cô ta bằng cách giữ hai tay cô ta ra sau.
Lãnh Ngôn bước đến trước mặt bồ Nguyên bóp cằm cô ta xem xét, bất chợt lên tiếng cảm thán: “Đúng là rất xinh đẹp.”
Anh chợt nhìn sang đàn em, cười ẩn ý hỏi: “Muốn không?”
Đàn em của Lãnh Ngôn giữ vẻ mặt vô cảm, chỉ gật đầu một cái, Lãnh Ngôn liền hất tay cho bọn họ mang bồ Nguyên đi.
Nguyên bị mang lên lại, hắn ta khi nãy còn hùng hổ giờ chẳng còn chút sức lực bị đàn em Lãnh Ngôn nhấn quỳ xuống trước Phí Phí và Alley. Lãnh Ngôn hai tay đút túi, đá mạnh vào lưng Nguyên khiến hắn ngã nhào về trước, giọng nói thâm trầm mang theo sự lãnh khốc cất lên.
“Trăn trối đi!”