Suốt mấy ngày bị giam lỏng ở phòng bệnh, ăn không biết bao nhiêu là đồ bổ nhưng sắc mặt Phí Phí không hồng hào lên nổi, từ nhỏ đến lớn chưa từng ăn mấy thứ nhiều dinh dưỡng, nên ăn liên tiếp nhiều ngày khiến cô ngán đến tận cổ, những thứ ăn vào đều nôn hết ra.
Mãi không thấy chuyển biến tốt, bác sĩ điều trị cho Phí Phí đề xuất với Lãnh Ngôn để kiểm tra cô có bị nghén do mang thai hay không, anh nghe xong liền trầm mặc không nói lời nào. Tuy anh đã sớm triệt sản tạm thời, nhưng nhỡ sinh linh mạng lớn vẫn chui ra được thì sao?
Lãnh Ngôn từ phòng riêng bác sĩ trở về phòng bệnh của Phí Phí, vừa bước vào phòng anh đã nghe tiếng thấy cô nôn trong toilet. Mi mắt Lãnh Ngôn cụp xuống, tâm tình khó đoán, anh đi đến ghế cạnh giường ngồi xuống đợi.
Từ toilet đi ra, Phí Phí nhìn thấy Lãnh Ngôn, nhìn sắc mặt khó coi của anh cũng biết lại sắp có chuyện. Kể từ hôm ký giấy, ngoại trừ Alley, Lãnh Ngôn chưa từng đến thăm cô một lần. Phí Phí đi đến giường, ngồi lên đắp chăn lên người.
Không gian chìm trong yên tĩnh, không ai nói lời nào, Lãnh Ngôn chăm chú nhìn vẻ ngoài xanh xao của Phí Phí, tâm tình anh càng tệ hơn: “Đến khoa sản phụ kiểm tra.”
Lời Lãnh Ngôn vừa thốt ra khiến Phí Phí phải cười hắt khinh bỉ, cô lắc đầu không dám tin: “Ông chủ, rốt cuộc là anh muốn gì?”
Thần sắc Lãnh Ngôn càng lúc càng tệ, giọng nói cũng mang theo cảm giác chán nản: “Thai phải bỏ.”
Phí Phí bất lực trước suy nghĩ của người đàn ông trước mặt, anh ta sợ có con mà vẫn làm?
“Tại sao anh nghĩ tôi có thai?”
“Đã truyền bao nhiêu máu, ăn bao nhiêu đồ bổ, em vẫn xanh xao như vậy, còn nôn nữa?”
Phí Phí vận động đầu óc, muốn tìm từ ngữ thô bỉ nhất để mắng chửi Lãnh Ngôn, nhưng vẫn tự nhủ không nên, cô mỉm cười như không: “Ông chủ, anh thử một ngày ăn tám bữa đồ bổ xem có nôn không.”
Nét căng thẳng trên gương mặt Lãnh Ngôn giãn ra, nụ cười nhàn hạ lại hiện lên. Trong mắt Phí Phí lúc này cho dù đẹp trai khí chất đến mấy cũng là tên khốn.
“Hôm nay anh đến đây chỉ để nói thế này thôi sao?”
“Không, tôi đến ngủ với em.” Lãnh Ngôn bình thản đáp.
Càng nhịn thì càng làm tới, Phí Phí còn luôn cho rằng Lãnh Ngôn giữ cô vì muốn trả đũa chuyện cô không nghe lời anh, hóa ra ngoài việc anh muốn dạy dỗ cô còn muốn nhân cơ hội lấy cô làm công cụ thỏa mãn nhu cầu biến thái của anh.
Cô cười lạnh, thẳng thừng mỉa mai: “Anh thiếu phụ nữ sao?”
“Không thiếu, một ngày ngủ với bao nhiêu người không quan trọng, tôi muốn mỗi tối được ngủ với em.”
Mỗi lời nói của Lãnh Ngôn đều rất nhẹ nhàng, cứ như thứ anh cần là mỗi đêm Phí Phí làm ấm giường để anh ngủ.
Mắt Phí Phí cay lên không phải vì thương xót bản thân mà vì kiềm chế cơn tức giận, nghĩ kỹ thì dù sao cô cũng chỉ là món đồ chơi của Lãnh Ngôn, khi hết giá trị sẽ bị anh vứt đi, cố chịu một thời gian sẽ xong, khi đó Alley và bọn trẻ ở viện phúc lợi sẽ được an toàn.
“Tôi biết rồi.” Phí Phí lơ đễnh trả lời, là do Lãnh Ngôn tự chuốc lấy, một ngày nào đó cô có ra tay vô tình cũng không phải lỗi của cô.
Nửa đêm nằm trong vòng tay của Lãnh Ngôn, Phí Phí thao thức không ngủ được, cô chỉ mong ngày tháng này sẽ mau kết thúc, cô còn việc quan trọng để làm, nhất định không thể để Lãnh Ngôn ngáng đường nửa chừng.
Phí Phí bất giác thở dài một tiếng, dù rất nhỏ nhưng Lãnh Ngôn nghe thấy, tay anh đang ôm lấy người Phí Phí khẽ siết chặt, vùi mặt vào gáy cô.
Mỗi lời Lãnh Ngôn nói ra đều là thật, mỗi tối đều ngủ với Phí Phí, nhưng ban ngày lại tình tứ với người phụ nữ khác, cả hai chẳng khác nào kẻ xa lạ.
Xuất viện sau một tuần nằm lì trong bệnh viện, Phí Phí nhanh chóng quay trở lại làm việc vì tiền lương. Buổi tối vừa bước ra khỏi cửa phòng nghỉ, Phí Phí bị đụng mạnh đến mức ngã, đã vậy kẻ đụng ngã còn cố tình dùng giày cao gót giẫm lên tay cô.
“Hóa ra là Phí Phí, lỡ chân, xin lỗi nhé.”
Giọng điệu cao ngạo, chanh chua nhất bar không ai khác ngoài Ma, Phí Phí hừ lạnh đứng lên đối mặt, không chút kiêng dè nói thẳng: “Không có mắt sao?”
“Cô ăn nói cho cẩn thận vào.” Ma khoanh tay trước ngực, điệu bộ kiêu ngạo ưỡn ẹo đến ngứa mắt người đối diện.
“Tôi đã làm gì chị?”
“Mày chỉ là con hậu cần xấu xí, đừng có mơ tưởng với tới ông chủ.” Ma không nhẫn nại ám chỉ việc Phí Phí được Lãnh Ngôn ưu ái, chuyện Phí Phí tự tử trước mặt anh khiến anh mềm lòng cô ta cũng đã nghe qua.
“Chị soi gương chưa? Tôi sợ chị đập gỡ đống bê tông mỹ phẩm trên mặt chị ra, chị còn xấu hơn tôi đấy!”
Phí Phí không chút kiêng dè mỉa mai, Lãnh Ngôn xem trọng Ma, ai trong bar cũng phải nhường cô ta mấy bước, nhưng nó vốn không có ý nghĩa gì với Phí Phí.
Duy nhất Phí Phí dám đắc tội, Ma nổi giận sấn tới, từ phía xa bỗng truyền tới một giọng nói trầm thấp quen thuộc: “Chuyện gì?”
“Ngôn…”
Thấy Lãnh Ngôn đến, Ma lập tức đổi thái độ, ôm lấy Lãnh Ngôn nũng nịu. Anh cũng rất biết chiều lòng, ôm eo Ma tình cảm, điều đó khiến cô ta có chỗ dựa liền hống hách lên mặt: “Ngôn, một đứa hậu cần không xem em ra gì, anh nói sau này phải dạy dỗ mấy đứa khác thế nào?”
“Phí Phí, đây là nơi làm việc, phải biết trên biết dưới.”
Được nghe vài câu ngọt ngào của Ma, Lãnh Ngôn liền lên tiếng bênh vực chẳng xem Phí Phí ra gì. Phí Phí gật gù, không hề tức giận hay tỏ ra căm phẫn, cô mỉm cười châm biếm: “Phải, giống như việc mỗi người mỗi ngủ, đừng có đến cầu xin người khác ngủ cùng.”
Để lại một lời nói mờ ám rồi bỏ đi, lúc ngang qua Phí Phí không quên để lại cái lườm sắc bén cho Lãnh Ngôn và Ma.
Nhìn theo bóng lưng Phí Phí, trên mặt Lãnh Ngôn càng đậm ý cười. Anh quay sang Ma, lập tức đổi thái độ trở nên ảm đạm, trong giọng lộ sự bất mãn: “Tránh xa cô ấy ra là được.”
Ma bị Lãnh Ngôn dọa một phen giật mình, cô ta miễn cưỡng gật đầu chấp thuận, mới ban nãy anh còn bênh cô ta ra mặt, Phí Phí vừa bỏ đi anh đã lập tức thay đổi có ý không hài lòng. Nếu cô ta không phải là người nắm giữ vai trò quan trọng trong bar, không chừng đã không còn đứng ở trước mặt anh một cách yên bình thế này.
Hơn hai giờ kết thúc giờ làm, sau khi quán được dọn sạch sẽ mọi người tụ họp lại khu chính, ngồi bệt dưới thảm cùng nhau ăn lẩu giữa mùa đông lạnh. Làm việc với nhau nhiều năm, những người trong bar xem nhau như người một nhà, ngoại trừ những cô gái đấu đá nhau giành sự chú ý của Lãnh Ngôn thì những người còn lại đều rất hòa thuận với nhau.
Bình thường tụ họp, chả bao giờ thấy mặt Lãnh Ngôn nhưng không biết lần này ngọn gió nào đưa anh đến cùng mọi người. Hai bên cạnh Lãnh Ngôn Ma và Alley, cạnh Alley là Phí Phí, đối diện Phí Phí là Tôn. Lãnh Ngôn chỉ đến ngồi cùng, uống ít rượu, không hề động đũa.
“Ê, tay mày sao vậy? Đánh nhau à?”
Tôn vô tình nhìn thấy vết thương trên bàn tay phải của Phí Phí lúc cô cấm đũa nên lên tiếng hỏi, do không gian đang ồn ào người cười nói hắn không nghĩ Lãnh Ngôn nghe thấy.
Trái với Tôn nghĩ, dù hắn nói rất nhỏ chỉ vừa đủ Phí Phí nghe nhưng lại không sót qua tai Lãnh Ngôn một từ nào. Anh nhìn sang bàn tay Phí Phí, bên trên bị trầy một lỗ rướm máu do gót nhọn giẫm lên.
Phí Phí giơ tay nhìn vết thương, trong lòng liền buồn bực, cô chán ngán lắc đầu, giọng cũng rất bình thản: “Không có gì, chó cắn.”
Nói rồi Phí Phí không còn tâm trạng, nghĩ đến chuyện nhịn nhục đã khiến cô phát hoả, cô buông đũa đứng lên vào toilet rửa mặt. Nhìn gương mặt hốc hác của bản thân trong gương, nhìn xuống vết thương trong tay càng khiến tâm trạng Phí Phí trở nên khó chịu. Lãnh Ngôn đúng thật chỉ được cái mã bên ngoài, nhân cách lại chẳng khác gì tên thối tha, lúc thì nói muốn ngủ với cô, lúc lại bênh vực người khác nhấn chìm cô.
Dõi theo bóng lưng Phí Phí rời khỏi, Lãnh Ngôn quay qua bên cạnh chậm rãi nâng cằm Ma lên, trong nụ cười dành cho cô ta mang mười phần đe dọa: “Đừng làm như vậy nữa nhé?”
Ở cạnh Lãnh Ngôn lâu nhất, chuyện Tôn hỏi Phí Phí về vết thương chắc chắn anh cũng nghe thấy, Ma đương nhiên hiểu dụng ý phía sau lời cảnh cáo ngầm của anh, cô ta vội vã gật đầu, mặt mũi tái xanh. Ma xem như sau lưng Phí Phí hoàn toàn thua cô, tuy trước mặt Lãnh Ngôn bênh vực cô ta nhưng rõ ràng ý tứ của anh không phải như vậy.
Nhắc nhở Ma xong, Lãnh Ngôn đứng lên chuẩn bị rời khỏi, anh giơ tay ngăn Tôn và những tên đàn em cùng nhân viên cũng đang có ý định đứng lên tiễn. Trước khi rời khỏi sảnh chính của quán, Lãnh Ngôn hướng mắt về phía toilet kiểm tra xem Phí Phí đã ra chưa, anh xoay người ra ngoài lấy xe trước.
Kể từ khi Lãnh Ngôn để ý Phí Phí, anh đã thay đổi rất nhiều, những cô gái mới ở phòng Ma hầu như không còn cơ hội để được anh để mắt tới. Ma chưa từng thấy Lãnh Ngôn như vậy trước đó, phụ nữ qua tay anh đều biến mất và quan trọng nhất, anh chưa từng dây dưa với cô gái nào giống như mối quan hệ giữa anh và Phí Phí của hiện tại.
Nghĩ đến việc thua dưới tay một đứa hậu cần, Ma không cam tâm tức sôi máu, cô ta cho rằng bản thân cô ta đã quá lơ là với những kẻ tầm thường. Nếu Ma và những cô gái dưới quyền cô ta không có được Lãnh Ngôn, không có được cơ hội làm bà chủ thì cô ta cũng sẽ không thể để Phí Phí ngồi lên chức đó, nếu không ngày cô ta bị khai trừ là rất cao.
Rửa mặt xong, Phí Phí quay lại không thấy bóng dáng của Lãnh Ngôn đâu, cô cũng không ngồi xuống mà nhân cơ hội chuồn đi trước khi phải quay lại vòng quay của anh.
Cô đến nói nhỏ với Alley trong trạng thái gấp gáp: “Chị, em về trước nhé.”
“Ừ, đi đường cẩn thận.” Alley gật đầu, chỉ dặn dò không hỏi gì thêm.