Phố đêm trống vắng lạnh lẽo, từng cơn gió thổi thổi qua đều khiến Phí Phí có cảm giác mặt mình bị tát đến đau rát, cô đã rất quen thuộc với cuộc sống về đêm, đắm chìm trong cô đơn.
Vốn định đi loanh quanh dạo phố hít thở không khí, bước chân Phí Phí lại vô thức lạc lối đến bar Hero.
Sau mấy giây chần chừ trước quán, Phí Phí quyết định đi vào trong. Lúc lên lầu để đến phòng nghỉ, lọt vào tầm mắt Phí Phí là cánh cửa phòng VIP sắp khép lại, cô vô tình nhìn thấy Lãnh Ngôn ôm một cô gái khác trong lòng, cô ta đang hôn cổ anh không muốn rời, trông anh cũng đang rất hưởng thụ.
Phí Phí cười nhạt, trong lòng dâng lên cảm giác có chút chua xót tự thương lấy thân phận đời người con gái. Đàn ông giống hệt nhau, một tay níu giữ con cá lớn một tay kéo lưới bắt thêm nhiều con cá khác.
Mãi nghĩ ngợi, tóc Phí Phí bỗng bị xoa, cô giật mình nhìn qua phát hiện Tiêu Chấn Nam đang nhìn cô cười dịu dàng, cô bất giác mỉm cười, thuận miệng hỏi: “Hôm nay đến chơi sao?”
“Ừm, trông em không vui.” Tiêu Chấn Nam tựa người vào lan can nhìn Phí Phí dò xét.
“Anh, nhỡ như em nửa chừng không chống đỡ nổi thì sao?” Phí Phí tâm không yên, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, cổ họng hơi nghẹn ngào: “Đến bao giờ mới kết thúc đây? Em thật sự sắp không chịu nổi nữa rồi.”
“Phí Phí.” Tiêu Chấn Nam ôm chặt lấy Phí Phí vào lòng, nghiêm túc trấn an cô: “Tất cả sẽ ổn thôi, hãy nghĩ về tương lai phía trước, những gì chúng ta đang làm còn vì người khác nữa. Em ngoài việc tìm hung thủ trả thù cho cha mẹ, còn phải giúp đưa kẻ xấu ra ánh sáng.”
Điều duy nhất ở hiện tại Phí Phí có thể cảm nhận được chính là cạn kiệt sức lực từ tinh thần lẫn thể xác, đối với cô mỗi thời khắc trôi qua trong sự kiểm soát của Lãnh Ngôn còn tệ hơn cả việc ngồi tù, cô mất đi tự do, mất đi nhân quyền.
“Xem ra hai người có rất nhiều chuyện để nói.” Giọng nói châm chọc của Lãnh Ngôn truyền tới, áo sơ mi đen xốc xếch vẫn còn ôm mỹ nhân trong lòng, anh nhếch môi cười khinh thường: “Có cần tôi cho người sắp xếp phòng không?”
Được Tiêu Chấn Nam buông ra, ánh mắt đờ đẫn mệt mỏi của Phí Phí dán chặt vào cô gái đang tựa đầu vào người anh, ôm eo một cách thân mật. Cô cười lạnh trong châm biếm, chậm rãi đáp: “Nếu ông chủ Lãnh có lòng thì tôi cũng không ngại từ chối ý tốt của anh đâu.”
Trong ánh mắt Lãnh Ngôn hiện lên tia tăm tối nhìn chằm chằm vào Phí Phí với biểu cảm kìm nén cơn tức giận.
Đả kích được Lãnh Ngôn, Phí Phí vô cùng hả dạ, thản nhiên tiếp lời thúc giục: “Ông chủ Lãnh, chẳng phải anh nói cho người xếp phòng sao? Chúng tôi đang đợi đây.”
Lãnh Ngôn bị khích đến mức muốn nổ tung vì phát điên, thứ duy nhất anh vẫn còn ý thức được là Phí Phí không có gan đó.
Trong khi Lãnh Ngôn vẫn còn đang lưỡng lự, Phí Phí bất ngờ kéo cổ áo Tiêu Chấn Nam xuống hôn, cô đặt ngón cái ở giữa ngăn hai môi chạm nhau. Phí Phí nháy mắt cho Tiêu Chấn Nam, anh hiểu ý, giơ tay ôm mặt cô như một hành động đáp trả.
Tầm nhìn từ sau lưng của Tiêu Chấn Nam, Lãnh Ngôn bị chọc giận đến mặt đỏ ửng, khi Phí Phí khẽ phát lên “Ưm” đầy ám muội, Lãnh Ngôn không chịu được nữa nắm vai Tiêu Chấn Nam kéo ra, phẫn nộ vung tay đấm thẳng, may mắn chỉ bị sượt qua gò má do Phí Phí nhanh tay kéo Tiêu Chấn Nam ra.
Vừa thoát khỏi nguy hiểm, Tiêu Chấn Nam trong tình huống nóng ngàn độ vẫn mỉm cười, mặc kệ Lãnh Ngôn đang có biểu tình thế nào, thỏ thẻ với Phí Phí đầy ám muội: “Môi em thật sự rất ngọt.”
Lời Tiêu Chấn Nam như dầu đổ vào lửa, Lãnh Ngôn bị chọc đến phát điên, định tiếp tục ra tay với Tiêu Chấn Nam thì Phí Phí chợt lên tiếng: “Chẳng phải đây là điều anh muốn hay sao? Chúng ta, giống nhau.”
Phí Phí cố ý nhấn mạnh hai từ cuối, ánh mắt liếc sang cô gái vẫn đang ôm lấy cánh tay Lãnh Ngôn kia.
Mai Khải Bằng im lặng quan sát từ đầu đến cuối cũng chịu lên tiếng trước khi mọi chuyện đi quá xa: “Ngôn, đắc tội rồi, tôi sẽ dạy dỗ lại cậu ta, chúng tôi đi trước.”
Mai Khải Bằng tối mặt nhanh chóng kéo Tiêu Chấn Nam đi, không hề nán lại dù là một giây.
Tâm trạng Phí Phí đang cực kỳ không ổn, bị xem là gái bao, bị Lãnh Ngôn giam cầm trong thế giới của anh, phải chịu cảm giác lên giường với một người đàn ông ban ngày chạm qua biết bao người phụ nữ khác.
Trong mắt Phí Phí lúc này, Lãnh Ngôn là kẻ khiến cô ghét cay ghét đắng, anh chỉ là một kẻ xấu thích tỏ ra rộng lượng. Cô nhếch môi cười khinh miệt, thẳng thừng mắng chửi không hề kiêng dè: “Dơ bẩn.”
Lãnh Ngôn bước đến bóp chặt cằm Phí Phí, giận dữ gằn giọng: “Em đừng quên cơ thể em cũng do chính tôi làm bẩn, bây giờ muốn làm loạn?”
“Ông chủ.” Phí Phí bật cười thành tiếng chua xót trong lòng, gỡ tay Lãnh Ngôn đang bóp cằm mình ra, nhẹ nhàng nói: “Dù gì cũng đã bẩn, tôi hứa với anh, anh hôn một người, tôi hôn một người, anh lên giường với một người, tôi cũng sẽ làm như vậy. Nhất định không thua anh đâu.”
“Em ghen sao?” Lãnh Ngôn trong ánh mắt hiện lên ý cười, anh cuối cùng cũng hiểu được vì sao Phí Phí đột nhiên thay đổi thái độ khác hẳn với lúc ở nhà, hóa ra là vì tức giận việc có cô gái khác xuất hiện bên cạnh anh.
Phí Phí cười nhạt, kéo cổ áo Lãnh Ngôn cúi xuống, thì thầm bên tai anh: “Anh nghĩ có được trái tim tôi sao? Tôi sẽ cho anh biết cái giá của sự xem thường tôi là như thế nào.”
Nói rồi Phí Phí buông cổ áo Lãnh Ngôn ra, cô mỉm cười vẫy tay khiêu khích chào tạm biệt ra về. Vừa quay lưng, mặt Phí Phí lập tức lạnh lại, cô đến thẳng cầu thang về mà không ghé vào phòng nghỉ.
Đúng lúc Phí Phí rời khỏi, Tôn đi đến thì thầm vào tai Lãnh Ngôn, sắc mặt anh liền tươi tỉnh trở lại.
Ngồi thẫn thờ trong cửa hàng tiện lợi, khói mỳ nghi ngút vẫn không khiến Phí Phí nhấc đũa nổi. Phí Phí nghĩ về những chuyện đã xảy ra, từ khi bước vào Hero, cô đã thề với lòng nhất định bước ra khỏi đó trong sạch. Đáng tiếc, ông trời không hiểu ý cô, để cô phải dính vào Lãnh Ngôn thì đúng là không còn gì xui xẻo hơn.
Phí Phí nhắm nghiền mắt, dòng nước nóng hổi chảy trên má cô, đã lỡ phóng lao thì phải theo lao, nếu từ bỏ sự hy sinh của cô đều là vô nghĩa. Mi mắt cô khẽ bị chạm bởi lớp thịt mềm, Phí Phí giật mình mở mắt nhìn, Lãnh Ngôn vừa hôn lên mắt cô.
Phí Phí tránh người ra xa Lãnh Ngôn, anh lại thư thả mỉm cười tâm đắc: “Tôi không nhìn lầm em.”
Sắc mặt Lãnh Ngôn rất tốt, không giống như lúc nãy ở bar, cũng không biết lại tính giở trò gì. Phí Phí lườm nhanh một cái, gắp mỳ ăn mặc kệ sự tồn tại của Lãnh Ngôn đang bên cạnh.
Lãnh Ngôn đặt tay trên bàn, chóng tay lên mặt, đôi mắt mơ màng ngắm nhìn Phí Phí, tiếp lời: “Em giả vờ hôn Tiêu Chấn Nam là vì giận cô gái khác hôn tôi?”
Phí Phí có chút khựng lại, quả thật lúc đó bị Lãnh Ngôn nói lời khiêu khích, cô liền muốn trả đũa anh nên dẫn đến mọi chuyện càng phức tạp thế kia. Cô không yêu anh, đúng hơn là hận anh, anh muốn thân mật với bao nhiêu cô gái bên ngoài vốn không hề liên quan đến cô.
“Tôi có ảnh từ camera, em có muốn xem không?” Lãnh Ngôn nắm chắc chứng cứ, chăm chú quan sát biểu hiện của Phí Phí, ngay cả anh cũng không ngờ khi cô ghen lại làm lớn đến mức như thế kia để trả đũa anh.
Mỳ nghẹn lại ở cổ Phí Phí, Lãnh Ngôn thật sự quá đáng sợ, cô làm bất cứ việc gì cũng bị anh nắm thóp. Nhưng điều đó được gì, thứ cô cần là tự do và bình yên không một chút dính dáng đến Lãnh Ngôn, một ngày còn chưa thoát khỏi vòng kiểm soát của anh thì ngày đó cô vẫn chưa thể vui vẻ.
Cho dù tức giận đến đâu, ăn xong Phí Phí vẫn phải theo Lãnh Ngôn về nhà, bởi một khi thỏa thuận vẫn còn hiệu lực, cô phải chấp nhận thực hiện để đổi lấy an toàn cho Alley và những đứa trẻ ở viện phúc lợi.
Nước lạnh giữa mùa đông thật khiến con người ta tỉnh táo lại, Lãnh Ngôn để nước lạnh tát vào mặt chảy xuống cơ thể, cả người đều lạnh lẽo đến thấu xương, gột rửa đi mùi nước hoa của người phụ nữ khác, xóa đi vết son trên cổ anh.
Từ phòng tắm trở ra phòng ngủ, Lãnh Ngôn không một giây rời mắt khỏi Phí Phí, cô cuộn tròn trong chăn nhắm mắt nằm ngủ như một chú mèo con tội nghiệp. Dáng vẻ nổi giận của cô vì bắt gặp anh ở bên cạnh cô gái khác vẫn còn hiện hữu trong tâm trí anh, cô làm sao biết được những gì anh đang làm là bất đắc dĩ?
Anh để cô gái khác gần anh nhưng mùi nước hoa quá nồng đó khiến anh muốn buồn nôn, anh để cô gái khác hôn anh nhưng anh chưa từng đáp trả.
Anh hiểu ra, Phí Phí cũng chỉ là một cô nhóc nhỏ chưa trải nhiều sự đời, cách thuần phục cô chỉ còn dựa vào sự nhẫn nại và kiên trì.
Tắt đèn lên giường nằm xuống, Lãnh Ngôn từ tốn kéo chăn Phí Phí đang quấn đắp lên người mình, anh nhích đến ôm cô từ phía sau lưng, cánh tay vừa gác lên eo đã bị cô lạnh lùng hất mạnh ra.
Lãnh Ngôn cười khổ, lần nữa ôm lấy Phí Phí, lần này dùng lực ở cánh tay làm cô không thể đẩy ra được. Phí Phí bỗng trở người nhích tới sát mép giường cố tránh xa sự động chạm của Lãnh Ngôn, mỗi một phản ứng của cô đều để lại trong anh cảm giác vừa hụt hẫng lại vừa kích thích.
Ôm siết lấy Phí Phí, Lãnh Ngôn vùi mặt vào gáy cô cảm nhận hơi ấm.
Trong căn phòng tối om không ai nói với ai lời nào, chỉ có những hơi thở điềm tĩnh hòa trộn vào nhau.