Đã quá nửa ngày của hôm sau, Lãnh Ngôn vẫn lười biếng không muốn dậy, Phí Phí thức từ sớm nhìn chằm chằm vào tấm rèm trước mặt một lúc lâu, không thể nằm mãi nữa nên gỡ tay anh khỏi người mình, xuống giường đi vào nhà tắm.
Mùi bạc hà trên mái tóc vừa gội vẫn còn thoang thoảng, Phí Phí trùm khăn lên đầu bắt đầu tìm kiếm bản thỏa thuận trước đó ở bệnh viện.
Lãnh Ngôn có thói quen để giấy tờ ở hộc tủ cạnh đầu giường, Phí Phí không cần mất sức vẫn có thể tìm được. Xem sơ qua một lượt, Lãnh Ngôn thật sự là kẻ độc tài và độc chiếm quá mức, trong khi cô chỉ được quyền lợi đảm bảo an toàn cho Alley và viện phúc lợi của cô trước đây, còn lại đều là những điều luật đặt ra để cưỡng chế cô.
Cánh tay mạnh mẽ vòng qua eo kéo Phí Phí ngã lên thân Lãnh Ngôn, anh vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, giọng khàn khàn: “Hối hận rồi sao?”
“Không, chỉ là chúng ta ký bản mới đi.” Phí Phí lấy thân Lãnh Ngôn làm gối, thoải mái đặt đầu lên nằm.
Lãnh Ngôn nhanh chóng nhận ra ý đồ của Phí Phí thông qua lời đề nghị bất ngờ này, anh nghi vấn hỏi: “Bản mới? Em muốn thêm?”
“Phải.”
“Được, vậy em viết bản mới đi.” Lãnh Ngôn nói rồi ngồi dậy đi vệ sinh cá nhân, sở dĩ anh dễ dàng đồng ý bởi lời đề nghị của Phí Phí đồng nghĩa với việc cô sẽ tiếp tục ngoan ngoãn ở bên cạnh anh.
Khi Lãnh Ngôn từ phòng tắm đi ra, Phí Phí đã viết xong bản mới đưa anh xem. Đọc từ trên xuống, tâm mi anh khẽ híp lại, trên gương mặt tuấn tú cũng không giấu nổi nét cười: “Không cho tôi ngủ cùng người phụ nữ khác, còn nói không ghen?”
“Anh nghĩ nhiều rồi, chỉ là tôi cảm thấy ban ngày anh cùng người phụ nữ khác, ban đêm lại chạm vào tôi, tôi cảm thấy rất kinh tởm.” Ngữ điệu Phí Phí dứt khoát kiên định: “Sau này chúng ta không còn mối quan hệ nào, anh muốn ngủ với bao nhiêu người không liên quan đến tôi.”
Đáy mắt Lãnh Ngôn xa xăm, anh vẫn ký vào thỏa thuận, khóe môi Phí Phí cong nhẹ. Thành công dụ hổ vào bẫy, cô mỉm cười ẩn ý xác nhận: “Anh sẽ không hối hận chứ?”
“Em nên hỏi bản thân thì hơn.”
Lãnh Ngôn cười rất tươi, nụ cười chưa từng thấy trước đó, là anh vui mừng khi thu phục được cô? Phí Phí cười lạnh trong lòng, đúng là anh rất giỏi lừa cô trong kế hoạch của anh, nhưng thời gian tiếp xúc với anh cũng đã giúp cô học hỏi không ít từ chính sự lừa bịp của anh.
Buổi tối cùng đến bar, Phí Phí trước đó đã bị anh bênh Ma mà đuổi việc cô, cô giờ đây mang trên người danh xưng tình nhân của Lãnh Ngôn, tha hồ gây chuyện phiền phức, tự tung tự tác khiến mọi thứ trở nên đảo lộn, cô không tin anh đủ kiên nhẫn để bỏ qua tất cả những rắc rối mà cô sắp gây ra.
Điều đầu tiên Phí Phí đòi hỏi sau khi xác lập thỏa hiệp chính là cài vân tay của cô ở phòng làm việc của Lãnh Ngôn. Anh thật sự chẳng nghi ngờ, đến văn phòng ở bar cài vân tay để cô tùy ý ra vào phòng không cần sự cho phép của anh, đồng nghĩa với việc để cô tự do bước vào cuộc sống riêng tư của anh.
Rời khỏi phòng làm việc của Lãnh Ngôn, Phí Phí đến phòng nghỉ chơi một lát, nhờ đó biết được Ma vừa nhận thêm mấy cô gái từ quê lên, sớm muộn gì cũng phải bán thân. Có một chuyện phải thừa nhận rằng Ma thật sự rất giỏi trong việc tìm những cô gái ngây thơ lừa về bar làm việc, kiếm bộn tiền bẩn từ những gã ham mê sắc dục.
Ở phòng nghỉ chơi một lúc, Phí Phí quay lại phòng Lãnh Ngôn, vừa mở cửa đã thấy Ma choàng vai bá cổ anh, anh cũng không có ý đẩy ra. Phí Phí cười lạnh khinh thường ung dung bước đến cạnh Lãnh Ngôn, gỡ tay Ma khỏi vai anh đẩy cô ta ra.
Phí Phí trước sau đều giữ nụ cười thân thiện, ngồi lên đùi Lãnh Ngôn, tựa nhẹ đầu vào vai anh, cố tình hỏi: “Chị Ma, có việc sao?”
Trước sự chủ động của Phí Phí, Lãnh Ngôn nhếch môi cười, vòng tay ôm eo cô lắng nghe.
Nhìn Phí Phí và Lãnh Ngôn thân mật, Ma mặt đỏ lên vì tức giận, ngực cô ta còn phập phồng như đang cố giữ bình tĩnh để không nổi điên tranh chấp mất hình tượng.
“Tôi đến không đúng lúc sao?” Phí Phí giả vờ cảm thấy có lỗi, dùng giọng điệu khiêu khích, mắt đối mắt với Ma.
“Ông chủ, nếu không có gì em về làm việc trước.” Ma cố tươi cười, giày cao gót nện mạnh dưới sàn xoay lưng đi ra ngoài.
Cánh cửa vừa đóng lại, Phí Phí lập tức đứng dậy nhưng bị Lãnh Ngôn ôm eo giữ chặt, ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào môi cô, giọng điệu nóng vội: “Em được đấy.”
“Anh buông tôi ra trước, tôi có chuyện muốn nói.” Phí Phí biểu cảm nghiêm trọng.
Ngay khi Lãnh Ngôn nới lỏng tay, Phí Phí đứng cách xa anh vài mét, lập tức mỉm cười ngọt ngào đầy giả tạo: “Ông chủ, sau này có muốn gần gũi ai nhớ chọn người có mùi nước hoa dễ chịu một chút. Khẩu vị anh nặng như vậy, tôi thật sự không chịu nổi.”
Dù nghe Phí Phí chê trách, Lãnh Ngôn vẫn không thay đổi sắc mặt, ngược lại tâm trạng tốt hơn hẳn. Anh bỗng đứng lên cởi quần áo, vào toilet tắm rửa, thay quần áo mới có sẵn trong phòng.
Trong lúc Lãnh Ngôn trong toilet, Phí Phí nhanh chóng ngồi vào chỗ làm việc của anh, lật lật hồ sơ trên bàn Ma đem đến, bên trong là hình ảnh và thông tin của những cô gái bị Ma lừa đưa vào bar làm việc, đều là những cô gái mười bảy mười tám tuổi đến từ những vùng quê và gia đình nghèo khó.
Những cô gái này chỉ cần ký vào hợp đồng năm năm đã được nhận mười ngàn đô tiền mặt để phụ giúp gia đình, với số tiền có thể xem là lớn đối với những cô gái đó, khó trách nhiều người vẫn bị sa ngã phải bán thân.
***
Bar Hero xây theo dạng hình elip, trần nhà dựng cao che kín, hai tầng trên là lầu lửng có hành lang rộng rãi, đứng từ trên xuống có thể nhìn thấy khu chính của quầy, và khoảng trống ở giữa tầng được che bằng một tấm kính cường lực dày, cùng với mỗi phòng trên lầu đều được cách âm rất tốt, cho dù bên dưới ồn ào đến thế nào thì ở trên vẫn vô cùng yên tĩnh.
Phí Phí đứng ở hành lang phía trước phòng Lãnh Ngôn nhìn xuống, bao nhiêu con người đang lạc lối trong rượu mạnh, chất cấm và mại dâm trái phép. Cô nghĩ mãi không hiểu được những người có tiền đều tự đem tiền tự giết bản thân mình?
Ngoài kia bao nhiêu người khốn khổ, không có ăn, không có mặc, sao những kẻ đến đây không nghĩ đến việc giúp đỡ họ? Nhưng có trách, phải trách những kẻ tiếp tay giống như Lãnh Ngôn, anh có tài nhưng không có đức, gián tiếp hại biết bao nhiêu con người.
Là do lòng người tham lam hay do con người không có lòng kiên định?
Tan làm, mọi người họp bàn về kế hoạch nghỉ Tết, Lãnh Ngôn ngồi ở vị trí chủ trì, người của phòng quản lý đứng ra thông báo. Tết năm nay ai ở lại làm việc ba ngày Tết chính đều được nhân gấp bốn tiền lương, Phí Phí nghe xong hai mắt sáng rỡ, nếu giờ xin làm lại thì đầu năm sau không phải lo về tiền tiêu trong nhiều tháng tới nữa.
Phí Phí đứng cạnh Alley, vừa quay đầu đã bắt gặp mọi ánh mắt thù ghét từ Ma và những người dưới trướng cô ta, bọn họ đều đang nhìn chằm chằm vào cô. Phí Phí thừa biết bọn họ thất vọng lẫn tức tối khi cô bị đuổi nhưng vẫn tự do ra vào bar như nhân viên.
Máu ăn thua gần đây của Phí Phí tăng lên không ít, bọn người của Ma đã lỡ ghét cô đến vậy, cô đành phải cho bọn họ ghét đến cùng. Phí Phí lặng lẽ đi đến chỗ Lãnh Ngôn ngồi ở phía xa kia, đan tay vào tay Lãnh Ngôn, tựa đầu vào vai anh, ánh mắt và nụ cười của cô hướng đến Ma và người của cô ta.
Ma và người phòng cô ta ai nhìn thấy cũng tức đến nổ mắt, Alley và mấy cô gái trong phòng cũng đã sớm đoán được Phí Phí đã thành người của Lãnh Ngôn nhưng không ngờ cô lại bỏ hết tôn nghiêm, chủ động với Lãnh Ngôn như vậy.
Trước sự chủ động của Phí Phí, Lãnh Ngôn đã bắt đầu quen, anh biết rõ cô đang cố tình, chủ động với anh cũng đều có chủ đích. Lãnh Ngôn không quan tâm đến điều đó, miễn sao việc Phí Phí làm không gây ra rắc rối là được.
Sáng hôm sau trong phòng ngủ ở nhà, Phí Phí leo lên giường, nghiêm túc ngồi đối diện Lãnh Ngôn, nghĩ đến tương lai sắp tới mà chấp nhận hạ giọng cầu xin: “Lãnh thiếu, tôi muốn quay lại làm việc.”
Lãnh Ngôn tựa lưng ở đầu giường, nghe lời thỉnh cầu của Phí Phí, anh rời mắt khỏi giấy tờ trong tay nhướng mày nhìn cô. Anh hiểu ý cô muốn gì, vừa chấp nhận ở nhà không được mấy ngày lại đòi đến bar làm việc lại chứng tỏ cô có mục đích.
Thấy biểu tình Lãnh Ngôn có vẻ không tán thành, Phí Phí thấy vậy liền vội bổ sung thêm sự chân thành: “Tôi đảm bảo không đụng đến Ma và người phòng chị ta, tôi chỉ là ăn không rảnh rỗi, nhớ mọi người ở đó.”
“Ồ…” Lãnh Ngôn thốt lên ngạc nhiên trong khi gương mặt anh vô cùng bình thản, hoàn toàn nắm thóp được ý nghĩ của cô: “Không phải vì lương Tết em mới muốn đi làm lại sao?”
“Một phần, dù sao tiền tôi để dành cũng không còn nhiều, càng không muốn xài tiền anh.”
Nếu từ chối Phí Phí chắc chắn sẽ giận, dù sao công việc cô ở bar cũng không quá nặng nề hay phức tạp, Lãnh Ngôn đành miễn cưỡng đồng ý: “Tùy em, nhưng còn gây ra phiền phức, tôi sẽ cho em vào danh sách đen.”
Được Lãnh Ngôn đồng ý, Phí Phí vội gật đầu lia lịa khẳng định, nghĩ tới ngày tháng sắp phát tài, lòng cô như muốn nhảy lên để ăn mừng. Đợi đến khi cô để dành được nhiều tiền thì mười người Lãnh Ngôn cũng đừng hòng áp chế cô một lần nào nữa.