Rơi Vào Lưới Tình Kẻ Phạm Tội

Chương 18: Vết thương lòng



Việc Phí Phí trở lại bar làm việc cũng giống như một cái tát Lãnh Ngôn dành cho Ma, bởi cho dù ngoài mặt anh có bênh vực cô ta nhấn chìm Phí Phí thì đến cuối cùng người mà anh chọn vẫn là Phí Phí. Nói thẳng ra, Lãnh Ngôn chỉ mượn Ma để làm chất xúc tác cho mối quan hệ giữa anh và Phí Phí, nếu như Ma không mang đến nhiều lợi ích cho bar thì anh cũng chẳng thèm để mắt đến cô ta.

Đếm ngược thời gian đến Tết Nguyên Đán, thời gian dường như trôi qua rất nhanh, bar Hero vào dịp cuối năm và đầu năm khách đến rất đông, hầu như có rất nhiều khách lớn, nhờ vậy mà nhân viên nhận tiền boa không ít.

Phí Phí đã nhiều lần tự hỏi, Lãnh Ngôn mở bar kiếm được nhiều tiền như vậy sao còn phải vùi đầu trong lĩnh vực nhà hàng khách sạn? Câu trả lời chỉ có duy nhất, Lãnh Ngôn muốn thâu tóm quyền lực ngoài sáng lẫn trong tối, con người này quả thật tham lam.

Dạo gần đây Lãnh Ngôn rất bận nhưng mỗi đêm vẫn chờ đưa Phí Phí về. Phí Phí hiểu chuyện, thực chất là không hứng thú gây chuyện nên không đến tìm làm phiền lúc anh đang làm việc. Và chính cô cũng không hề nhận ra bản thân từ khi nào đã bắt đầu quan tâm đến chuyện anh bận rộn mệt mỏi.

Trước hôm giao thừa vài ngày, người giúp việc trong nhà được nghỉ phép về quê, Phí Phí một mình ở nhà mua đồ cho những ngày Tết, mặc dù biết chắc chắn sẽ đón giao thừa ở bar nhưng vẫn phải trang hoàng cho có không khí.

Từ khi rời khỏi viện phúc lợi, Phí Phí đã đón Tết cùng Alley, cùng nhau ăn cơm gia đình, chẳng đi du lịch hay có họ hàng để chúc Tết.

Buổi sáng đến bar giải quyết công việc, buổi trưa Lãnh Ngôn trở về nhà, từ ngoài cửa đã nhìn thấy khung cảnh ấm áp của gia đình, mùi hoa tươi, thoang thoảng mùi đồ ăn nóng hổi. Anh bước vào bếp, nhìn bóng dáng loay hoay của Phí Phí, trong đầu anh hiện lên hình ảnh một người vợ nấu ăn chờ chồng đi làm về.

Lãnh Ngôn bước đến lặng lẽ ôm Phí Phí từ phía sau, đặt cằm lên đỉnh đầu cô, tận hưởng không khí ngọt ngào. Anh thực sự không còn nhớ được cảm giác đón Tết cùng gia đình là như thế nào, bởi mỗi năm mới anh không ở bar cũng sẽ một mình ở nhà làm việc.

Trước hành động bất ngờ của Lãnh Ngôn, Phí Phí sững sờ bất động, cử chỉ thân mật này khiến cô chợt cảm thấy sợ hãi vội thoát khỏi tay anh tránh ra chỗ khác.

Có chút hụt hẫng, Lãnh Ngôn vẫn vương vấn ấm áp trong lòng, anh mỉm cười nhạt không nói gì, chủ động giúp Phí Phí bày đũa muỗng ra bàn.

Hai người ngồi ăn cùng nhau, không nói lời nào nhưng yên bình đến khó tả, giống như một đôi vợ chồng son vẫn còn thẹn thùng thuở mới cưới.

Cứ đến ngày cuối năm âm lịch, Phí Phí lại mang quà đến cho những đứa trẻ ở viện phúc lợi và mang đồ đến chùa làm công đức.

Đã ba năm trôi qua, Phí Phí vẫn chưa chấp nhận được nỗi đau mất đi cha mẹ, mỗi lần nhớ về là mỗi lần trái tim Phí Phí đau như bị bằm xé ra. Đó là lý do cô chỉ cùng cha mẹ đón năm mới, sẽ không có một đám giỗ nào, vì trong tim cô, họ vẫn còn ở đó.

Đến bar vừa vặn đến giờ làm, Phí Phí ở phòng nghỉ nhỏ tuổi nhất nên được các chị lì xì. Đang vui bỗng nhớ Lãnh Ngôn vẫn chưa lì xì cho cô, tiền mừng tuổi không giống với tiền bình thường nên có thể nhận.

Nghĩ rồi Phí Phí vui vẻ đi đến phòng Lãnh Ngôn, chuẩn bị tinh thần được nhận bao lì xì lớn.

Vừa đến cửa thì Lãnh Ngôn bước ra, Phí Phí vẫn chưa kịp mở miệng thì anh đã lên tiếng trước: “Tôi đến nhà cha nuôi, xong sẽ đến đón em.”

Nói rồi Lãnh Ngôn liền rời đi, không để Phí Phí có cơ hội xin lì xì, cô thở dài thất vọng quay trở về phòng nghỉ.

Gần mười hai giờ, sắp sang năm mới, mọi người trong phòng Alley lên tầng cao nhất, xuyên qua cửa kính ngắm pháo hoa. Kim điểm đúng mười hai giờ, pháo hoa rực rỡ được tung lên bầu trời đêm. Rõ ràng khung cảnh rất đẹp nhưng trong lòng Phí Phí chỉ còn tồn tại sự hụt hẫng, đón năm mới không có gia đình, cái Tết cũng chẳng còn trọn vẹn ý nghĩa.

Pháo hoa bắn xong mọi người cười nói trở về phòng, Phí Phí vẫn đứng ngẩn người ở đó, lặng lẽ ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài, ánh đèn màu sắc của cả thành phố dường như được bật lên thắp sáng cả một không gian lớn.

Nước mắt suýt rơi xuống, Phí Phí vội vàng ngửa đầu lên cho nước mắt chảy ngược vào. Cô không muốn khóc vào đầu năm, bởi người ta có nói, đầu năm mà khóc tiền sẽ ra như nước.

Cô cố mỉm cười thật tươi ngẩng đầu nhìn bầu trời, cất giọng thỏ thẻ: “Ông ngoại, cha, mẹ, cậu, năm mới vui vẻ.”

Đứng một lúc, Phí Phí vốn định về phòng nghỉ, vừa quay lại thì đụng ngay vào thân hình một người đàn ông. Vẫn là sơ mi đen quen thuộc, anh ôm lấy Phí Phí vào lòng, cô không cần ngước mặt xem là ai, cũng có thể đoán được là Lãnh Ngôn.

“Anh về sớm vậy?”

“Tôi muốn đón năm mới cùng em.”

Giọng nói Lãnh Ngôn trầm ổn, rất bình lặng, Phí Phí vỗ vỗ lưng anh, sau đó đẩy nhẹ anh ra, cô xòe lòng bàn tay ra trước mặt chờ đợi: “Chúc mừng năm mới ông chủ.”

Lãnh Ngôn khẽ bật cười, đút hai tay vào túi không hề có ý rút hầu bao: “Chẳng phải em nói không cần tiền của tôi sao?”

“Chỉ là lấy hên, chẳng lẽ anh lại cho tôi chi phiếu?”

Lãnh Ngôn cười cười, rút bao lì xì đỏ trong túi quần ra, đặt lên tay Phí Phí, anh vỗ vỗ đầu cô: “Năm mới mau lớn.”

Phí Phí nhìn theo Lãnh Ngôn quay lưng bước đi rồi mới mở bao ra xem, bên trong có một tờ tiền giấy hai mươi đô. Theo như Phí Phí suy đoán Lãnh Ngôn muốn lì xì theo số tuổi trong năm mới này của cô, nhưng xem ra anh cũng đã sớm chuẩn bị từ trước dù biết bình thường cô không lấy tiền của anh.

Không nói ra, Phí Phí đã nghĩ mình duy nhất nhận lì xì từ Lãnh Ngôn, hiện thực là tất cả nhân viên được đích thân anh lì xì hẳn một trăm đô tiền mặt. Phí Phí cười không nổi và vô cùng hối hận khi nhận riêng từ anh trước, trong bụng thầm trách đáng lẽ ra cô phải được một trăm hai mươi đô chứ?

Tan làm, trên đường đi về, Lãnh Ngôn vừa nhìn sắc mặt uất nghẹn của Phí Phí liền hiểu được cô đang không cam tâm vì nhận được tiền lì xì ít nhất, anh cười thâm sâu hỏi: “Em muốn lấy thêm bốn mươi chín đô không?”

“Tại sao lại là bốn mươi chín?” Phí Phí khó hiểu, nụ cười kỳ lạ của Lãnh Ngôn có gì đó rất không đúng. Phí Phí mang hết chất xám của mình ra động não ý của Lãnh Ngôn, cô lẩm nhẩm: “Bốn mươi chín đô? Forty nine dollar? For… night?”

Hiểu được dụng ý của Lãnh Ngôn, Phí Phí phải cố tự nhủ bản thân không được khẩu nghiệp đầu năm, cô hừ lạnh một tiếng, kiên quyết khẳng định: “Không lấy!”

Khóe môi Lãnh Ngôn cong lên rất cao, ánh mắt lộ rõ sự vui vẻ khi trêu chọc được Phí Phí. So với trước đây, anh chưa từng có quãng thời gian vui vẻ thật sự, tận đáy lòng anh cực kỳ biết ơn người đã giao Phí Phí đến cho anh.

Ba ngày Tết trôi qua, ngày đau đớn nhất cuộc đời Phí Phí sắp đến, dù đã không muốn nhớ tới nhưng những hình ảnh khủng khiếp đó mãi đeo bám lấy tâm trí cô. Hơn ba giờ sáng nằm trên giường, Phí Phí dù buồn ngủ vẫn gắng gượng mở to mắt, vì cô sợ, sợ khi ngủ rồi lại mơ thấy ký ức đầy ám ảnh đó.

Phí Phí nhẹ bước xuống giường, đẩy cửa ra ngoài ban công, đến ngồi trên chiếc ghế được đan bằng cây mây, đón từng cơn gió se lạnh mùa xuân thổi qua mỗi tấc thịt. Cả bầu trời đêm đầy sao, hai năm rồi, Phí Phí mới có thời gian yên tĩnh ngắm nhìn trời đêm như thế này.

Gió thổi qua, trên mặt Phí Phí lành lạnh, cô đưa tay lên sờ mặt, chợt nhận ra dạo gần đây cô rất dễ mau nước mắt. Phí Phí luôn tỏ ra rất mạnh mẽ, cô cũng đã từng nghĩ bản thân mình mạnh mẽ, nhưng sâu trong lòng cô vẫn là một cô gái yếu đuối nhiều lúc tưởng chừng đã gục ngã giữa cuộc sống khắc nghiệt này.

Phát hiện bên cạnh chỉ còn hơi người, Lãnh Ngôn tỉnh giấc phát hiện Phí Phí không còn ở bên cạnh. Tấm rèm bay nhẹ bởi gió bên ngoài thổi vào, anh rời giường bước ra ban công liền bắt gặp dáng vẻ thẫn thờ của cô.

Bàn tay ấm nóng của Lãnh Ngôn cầm lấy cánh tay Phí Phí kéo cô ngồi trong lòng anh, anh ôm chặt lấy cô để chắn đi cái lạnh lúc hơn nửa đêm. Anh biết quá khứ của cô, biết lý do vì sao những ngày đáng lẽ phải vui này lại khiến nụ cười cô trở nên gượng gạo.

“Đêm nay tôi nghe em tâm sự.”

Giọng nói nhẹ nhàng của Lãnh Ngôn giống như một liều thuốc giảm đau tức thời, sau một hồi lưỡng lự, Phí Phí cũng quyết định lên tiếng hỏi: “Anh… đã từng mất đi người yêu thương nhất chưa?”

“Chưa từng, nhưng tôi hiểu cảm giác của em.”

Phí Phí cười nhạt, khóe mắt cô cay cay, giọng nói có chút run lên, vô thức mang tâm tư kể anh nghe: “Hai năm trước, lúc đó cha mẹ tôi là cảnh sát trong khu họ sống, có lẽ đụng phải xã hội đen, nên bị trả thù.”

Ngừng lại một chút, nước mắt của Phí Phí rơi xuống: “Tôi vẫn còn nhớ rất rõ, tôi ở nhà hàng xóm bên cạnh, nghe tiếng đập phá ở nhà, tôi chạy rất nhanh về… nhưng vẫn không kịp…”

Nói ra được, Phí Phí bật khóc nức nở như một đứa trẻ, hình ảnh đổ máu ngày đó vẫn rõ như in trong đầu cô, Lãnh Ngôn siết chặt cô hơn như thay cho lời an ủi.

Lúc điều chỉnh được cảm xúc, Phí Phí cười cay đắng: “Nếu lúc đó người hàng xóm của tôi không kéo tôi nấp đi, thì bây giờ nói không chừng tôi đã ở cùng cha mẹ mình.”

“Phí Phí.” Lãnh Ngôn hạ thấp giọng, thật lòng khuyên nhủ: “Tôi tìm bác sĩ thôi miên, giúp em quên đi chuyện đó.”

“Không được, tuyệt đối không được.” Phí Phí kích động, quay đầu nhìn Lãnh Ngôn: “Tôi sẽ quên mất gương mặt của họ.”

“Chỉ là quên ngày hôm đó.”

“Họ nằm trên vũng máu, hai mắt nhìn tôi, gương mặt đó của họ vẫn còn rất rõ ràng. Tôi thà ôm ký ức đó, còn hơn quên mất gương mặt họ.”

Phí Phí càng nghĩ lòng càng đau, cô mệt mỏi gục đầu vào cơ thể Lãnh Ngôn khóc nghẹn.

Lãnh Ngôn không lên tiếng, chỉ im lặng ôm Phí Phí để cho cô khóc trong lòng mình, bàn tay to ấm vuốt nhè nhẹ trên lưng cô xoa dịu cảm xúc khó chịu trong cô.

Nếu một ngày nào đó anh nói… sỡ dĩ cô xuất hiện trong cuộc sống hiện tại của anh đều có lý do, cô sẽ phản ứng như thế nào?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.