Buổi tối hôm sau ở bar, Alley nhận được cuộc gọi, nghe xong lặng thinh nhìn một lượt các cô gái đang ngồi trong phòng, thở dài cất tiếng: “Hôm nay phòng VIP có lão khách sộp, đứa nào muốn phục vụ?”
Nghe đến mấy khách già, cô gái nào cũng muốn giơ tay chữ X từ chối, tuy tiền boa thì nhiều nhưng bị mấy gã dê thì chỉ sợ nôn ngay tại chỗ. Cả phòng bỗng chốc chìm trong yên lặng, không ai hẹn ai nhau đồng loạt dồn mọi ánh nhìn về phía Phí Phí.
Phí Phí trở thành tâm điểm sáng lóa được các chị đặt hy vọng ra chiến trường dẹp giặc. Cô cười như không, có chút lưỡng lự nhưng cũng gật đầu đồng ý, đối với mấy lão cáo già dê, Phí Phí quả thật có khả năng đối phó.
Khi Lãnh Ngôn bước vào phòng bao, mày anh khẽ cau nhẹ nhìn thấy Phí Phí, nhưng nhanh chóng giãn ra đi về ghế ngồi với khách.
Ma làm việc rất nhanh lẹ, khách vừa mới ngồi thì cô ta lập tức đưa mấy cô gái vào. Cô gái trong phòng Ma đến ngồi ôm ấp Lãnh Ngôn, cô ta đắc ý nhìn Phí Phí.
Phí Phí cười hắt ra một tiếng, theo thói quen đưa mắt nhìn đồng hồ. Không gian bắt đầu ám muội, cửa bỗng hé ra, Alley gọi nhỏ bảo Phí Phí ra ngoài.
“Có chuyện gì vậy chị?” Phí Phí vừa đóng cửa liền hỏi ngay.
“Có người tìm bên ngoài.”
Phí Phí đổi với một cô gái khác, theo lời Alley ra ngoài bar, Tiêu Chấn Nam đứng cạnh xe gần đó không xa chờ cô. Phí Phí chạy đến, thở hồng hộc hỏi: “Anh tìm em có chuyện gì sao?”
“Hôm nay em lại không đến thăm mộ chú thím sao?”
Chỉ cần nhắc đến cha mẹ Phí Phí liền trở nên nhạy cảm, cô rất sợ khi phải nhìn thấy hình ảnh cha mẹ mình tươi cười trên bia mộ, điều đó giống như một lưỡi dao phủ mật, cô cúi gầm mặt tránh né, lỡ đễnh đáp: “Em không muốn.”
“Phí Phí, đừng mãi sống trong quá khứ, em phải sống cho hiện tại và cả tương lai. Trên trời, cha mẹ em sẽ không vui khi nhìn thấy em ôm mãi quá khứ đâu.” Tiêu Chấn Nam vỗ vỗ vai Phí Phí khuyên giải vài câu với hy vọng cô sẽ chấp nhận đối mặt với quá khứ đi thăm mộ cha mẹ.
Ở lại lâu để Lãnh Ngôn biết sẽ ảnh hưởng đến Phí Phí, Tiêu Chấn Nam nói xong việc cần nói liền chuẩn bị rời đi: “Không còn gì nữa anh về trước, kẻo gặp Lãnh Ngôn lại phiền phức.”
Nhắc Lãnh Ngôn thì Phí Phí mới nhớ Tiêu Chấn Nam từng bị trò cô bày ra hại anh suýt ăn oan một cái đấm, cô áy náy nói: “Lần trước xin lỗi anh.”
Tiêu Chấn Nam chỉ mỉm cười, vẫy tay bảo Phí Phí trở vào bar rồi ngồi vào xe phóng đi.
Dõi theo chiếc xe màu đen hòa trong dòng xe trên đường, Phí Phí vẫn đứng ngẩn ở đó. Đã hai năm trôi qua, Tiêu Chấn Nam năm nào cũng đến thăm mộ thay Phí Phí. Đối với cô, Tiêu Chấn Nam như người nhà, tựa như một người anh trai luôn ở phía sau giục cô đứng dậy khi cô gục ngã.
Lấy lại tinh thần, Phí Phí trở lại làm việc, vừa tới cửa phòng nghỉ đã có người đến báo Lãnh Ngôn gọi. Phí Phí không vào phòng nghỉ mà chuyển hướng đến phòng Lãnh Ngôn, không cần đoán cũng biết tay mắt anh đã nói cho anh biết Tiêu Chấn Nam đến tìm cô, cô không sợ bị anh gây sự, chỉ sợ anh cố ý làm khó dễ Tiêu Chấn Nam để dạy dỗ cô.
Đến trước phòng Lãnh Ngôn, Phí Phí gõ cửa với bộ dạng uể oải, ngay khi cô vừa vào trong chưa kịp chào thì anh đã lên tiếng trước.
“Em với Tiêu Chấn Nam có nhiều chuyện để nói như vậy sao?”
Thấy Lãnh Ngôn lạnh lùng nhìn mình, dáng vẻ hống hách khiến Phí Phí buồn không muốn nói, cô gắt gỏng đáp: “Đúng, anh ghen sao?”
Lãnh Ngôn đứng lên, chậm rãi đi đến dựa vào phía trước bàn làm việc, anh đút hai tay vào túi quần, tâm tình không vui nhấn mạnh giọng: “Phải.”
Phí Phí cười lạnh, là do cô không tỉnh táo hay do anh không tỉnh táo? Lãnh Ngôn vô tình mà cô biết nay đã biết ghen với Tiêu Chấn Nam vì cô. Phí Phí không có tâm trạng tâm sự chuyện tình cảm, trực tiếp hỏi thẳng với thái độ hời hợt: “Lãnh Ngôn, đừng nói là anh yêu tôi rồi?”
“Nếu thật thì sao?” Lãnh Ngôn nói không chần chừ trả lời, trong ánh mắt trở nên điềm tĩnh hỏi ngược lại: “Em có yêu lại tôi không?”
“Chẳng phải tôi từng nói, anh sẽ không có được trái tim tôi. Và quan trọng hơn, anh đừng yêu tôi, chúng ta thuộc hai thế giới khác nhau.”
Nói rồi Phí Phí quay lưng đi, xem ra không phải đầu óc cô thiếu tỉnh táo mà Lãnh Ngôn đã bị điên thật rồi. Lúc Phí Phí ra đến cửa, phía sau chợt truyền tới giọng nói nhẹ nhàng của Lãnh Ngôn.
“Hết đêm nay em sẽ được tự do.”
Phí Phí không quay lại, cười nhạt nói: “Vậy thì tốt quá rồi, cảm ơn ông chủ.”
Bóng lưng lạnh lùng của Phí Phí biến mất, trong đáy mắt Lãnh Ngôn ẩn ý sâu xa.
Đêm cuối cùng ở nhà Lãnh Ngôn, Phí Phí lần cuối trở thành người phụ nữ của anh.
Ngày mới đến, cô có thể vĩnh viễn cách xa anh, vĩnh viễn không gần gặp lại.
Sáng tinh mơ Alley thấy Phí Phí kéo hành lý đến, tưởng cô em bốc đồng này lại bỏ nhà đi lần nữa khiến Alley vô cùng hốt hoảng. Lần trước mới biến mất một lúc Lãnh Ngôn đã cho người truy tìm, lần này còn chẳng biết anh sẽ làm gì nếu chuyện cũ lặp ra lần nữa.
Trái ngược với trạng thái nóng lòng của Alley, Phí Phí kéo hành lý vào trong nhà, ngồi xuống ghế với tâm thế rất bình thản, cô dõng dạc tuyên bố: “Em tự do rồi.”
“Thật à?” Alley kinh ngạc tròn mắt ngồi xuống ghế bên cạnh.
“Ừm, chi phiếu trong tay em, vẫn chưa điền số.”
“Mày bán thân thật à?”
Phí Phí nghe xong bật cười, uống một hớp nước trắng: “Em như thế này mà bán thân được chị phải mừng chứ?”
“Mày điên thật rồi.” Alley bất lực thốt lên.
“Em sẽ đến thành phố Đông An, khi nào chị xong hợp đồng ở bar thì đến đó bắt đầu cuộc sống mới.”
Thấy Phí Phí cuối cùng cũng dứt khỏi Lãnh Ngôn, Alley vừa mừng vừa lo, chỉ mong đây không phải khởi đầu của cuộc sống tăm tối khác.
“Mày suy nghĩ nghiêm túc rồi? Nhưng như vậy cũng tốt, cắt đứt hoàn toàn với Lãnh Ngôn mới đảm bảo sau này bình yên.”
Hai chị em kết thúc cuộc nói chuyện, Phí Phí ở lại một hôm, sáng hôm sau lập tức đón xe rời khỏi thành phố, thoát khỏi Lãnh Ngôn, một giây cô cũng không muốn gặp lại.
Về phía Alley, đến đầu tháng ba sẽ hết hợp đồng, cô cũng chẳng còn mặn mà ở đây, mong muốn mau chóng kết thúc để bắt đầu cuộc sống mới như dự định.
Một mình ở thành phố mới, Phí Phí thuê được căn hộ nhỏ ở trung tâm thành phố, nhưng vẫn chưa tìm được công việc mới. Sống nhín nhút một chút cũng có thể thoải mái một thời gian bằng tiền lương Tết mà không cần phải xài đến chi phiếu của Lãnh Ngôn.
Yên ổn một mình không lâu, Phí Phí không an tâm về Alley, hết một tuần liền quay trở lại thăm Alley. Phí Phí rời khỏi Lãnh Ngôn, sắc mặt liền hồng hào tươi tắn, Alley cũng dễ dàng nhận ra điều đó.
“Dạo này ở Hero có gì mới không chị?” Phí Phí vừa ăn vừa hỏi, gắn bó ở Hero và những người ở đó một thời gian dài, xa rồi liền có chút nhớ.
“Không có gì mới, chỉ là sắp nghẹt chết.”
“Hả? Tại sao?”
Alley buông đũa, nghiêm túc nhìn Phí Phí: “Kể từ hôm mày đi, ông chủ mặt lúc nào cũng lạnh tanh, thấy cái gì cũng không vừa mắt. Dạo gần đây, số người bị tiễn đi không ít, mấy đứa trong đó nói, ông chủ thiếu hơi mày nên mới như vậy.”
Phí Phí bật cười ha hả: “Chị, chị cũng tin à? Anh ta không cần em nữa nên mới đá em đi đó thôi.”
“Cũng phải.” Alley gật gù.
Hơn nửa đêm, Phí Phí đến đón Alley đi ăn khuya, cô chỉ đứng bên ngoài, cách xa cửa chính để tránh chạm mặt người không muốn gặp. Phí Phí đứng nơi khuất tình cờ bắt gặp từ trong bar bước ra, Lãnh Ngôn ôm người phụ nữ khác ra xe, cô cười nhạt thầm nghĩ người đàn ông như anh làm gì có chuyện yêu ai thật lòng giống như anh đã bày tỏ với cô trước đó.
Phí Phí buồn chán phồng má, chà chà mũi chân trên mặt đất. Đôi giày boot màu đen bóng loáng cùng đôi giày cao gót màu đỏ đứng trước mắt Phí Phí, cô ngước lên nhìn, là Lãnh Ngôn và người tình mới.
“Phí Phí, chạy cũng nhanh đấy.” Lãnh Ngôn cười bỡn cợt, thái độ ngông nghênh vẫn giống hệt trước đây.
“Ừ, nhỡ anh đổi ý, tôi chạy không kịp.”
“Đi thôi Ngôn.” Cô gái bên cạnh cười khinh bỉ liếc Phí Phí bằng nửa con mắt, lắc tay Lãnh Ngôn thúc giục.
“Dù sao cũng gặp lại, đêm nay ba chúng ta cùng hưởng thụ, thế nào?” Lãnh Ngôn nhướng mày, nở nụ cười không đứng đắn dành riêng cho Phí Phí.
“Khẩu vị mặn như anh, tôi không nuốt nổi.” Phí Phí kinh tởm nhìn chỗ khác, giờ cô chẳng còn là cấp dưới của anh nên chẳng e ngại mà tỏ ra chán ghét trên mặt.
Không khó để nhận ra kể từ lúc Lãnh Ngôn quyết định trả Phí Phí về tự do, cô như một con chim đại bàng được sổ lồng, không còn kiêng dè anh như lúc trước.
Lãnh Ngôn không ép, cười cười cùng người tình quay trở lại xe rời đi. Phí Phí nhìn theo cảm thấy buồn cười, cả hai đã có thời gian bình yên bên nhau, hóa ra tất cả cũng chỉ là trò chơi gia đình.