Hơn một năm rưỡi lặng lẽ trôi qua, Phí Phí vẫn luôn giấu chuyện giữa mình và Lãnh Ngôn, chỉ nói dối cô giống như những cô gái khác bị đẩy về đây.
Mia và gia đình chồng cô ấy luôn xem Phí Phí như người nhà, còn cô không những được học nghề dệt vải, còn được làm mẹ nuôi.
Đã là gần cuối tháng một đầu năm, bé con thứ hai của Mia và chồng chỉ vừa đầy tháng. Phí Phí cũng đã đến lúc trở về, bởi cô còn nhớ lời Lãnh Ngôn từng hứa, mười bốn tháng hai của hai năm sau anh sẽ đến cầu hôn cô.
Cho dù là thân phận gì, cho dù Lãnh Ngôn đã chết hay là tội phạm truy nã, cô vẫn sẽ nghiêm túc với tình yêu mình đã lựa chọn.
Khắp nơi trên cả nước đã nôn nao đón Tết nguyên đán vào tháng tới, Phí Phí trước khi trở về đã gọi điện báo với Hạo Duệ một tiếng.
Đường phố sau gần hai năm vẫn không thay đổi, chỉ có vài nơi đổi bảng hiệu nên nhìn có chút lạ mắt. Về tới thành phố, Phí Phí mới biết được người dân không chỉ chuẩn bị đón Tết, họ còn đang ăn mừng khi đội cảnh sát lập được chiến công đưa kẻ ẩn nấp sau bóng tối ra ngoài ánh sáng.
Tuy không ở thành phố thời gian dài, Phí Phí vẫn hay nghe tin tức từ Hạo Duệ. Dẫu biết được vụ án điều tra đã đến hồi kết nhưng trong lòng cô lại luôn cảm thấy thiếu một điều gì đó rất lớn.
Cô cũng đã nghe được chuyện Trần Vũ Huân và Alley chuẩn bị tổ chức hôn lễ sau Tết, tiếp đó sẽ là Tiêu Chấn Nam và Hà My, cuối cùng là Mai Khải Bằng và An Lạc.
Trước đây từng là bốn cặp tám người, nhưng hiện tại chỉ có Phí Phí đơn thân độc mã, không đoán được tương lai của mình sẽ ra sao.
Chiều thứ sáu, đúng năm giờ Phí Phí về tới nhà, không chủ động mở cửa đi vào mà nhấn chuông. Rất nhanh sau đó, chưa thấy hình đã nghe tiếng phấn khích của Hạo Duệ chạy ra.
Cửa cổng được mở, nụ cười rạng rỡ mong chờ của Hạo Duệ dần tắt đi, anh nhìn chăm chăm vào cô bé trên tay Phí Phí, lo sợ hỏi: “Đây là…”
“Con gái con.”
Phí Phí vừa dứt lời, Hạo Duệ lập tức ngã ngửa ra đất. Cô giật mình vội ôm bé con trong tay, ngồi chổm xuống lay Hạo Duệ dậy.
“Cậu à, cậu làm sao vậy?”
Trong phòng khách, bé con uống sữa xong liền ngủ trong lòng Phí Phí. Mà ở phía đối diện, từ ông ngoại cho đến cha mẹ Tạ và Hạo Duệ đều đang câm nín nhìn chằm chằm vào cô.
Phí Phí không nói, họ có lẽ đã thật sự nghĩ đứa bé này là con cô.
“Phí Phí, có phải ngày trước con biết mình mang thai, sợ ảnh hưởng đến cả nhà nên mới tự mình ra ngoài gồng gánh không?” Hạo Duệ nhìn bé gái trong tay Phí Phí, nước mắt liền chảy ngược vào trong.
“Phải.” Phí Phí không nghĩ ngợi liền đáp, ít ra cô muốn lợi dụng cơ hội này để tuyên bố giữa cô và Lãnh Ngôn đã sớm có sợi dây liên kết không thể chặt đứt.
Không ai nói gì, Hạo Duệ bỗng bật khóc tức tưởi.
Hạo Duệ trông em bé cho Phí Phí ăn cơm tối, anh ngồi rít mấy hơi dài, ngắm nghía kỹ lưỡng chợt cảm thán: “Đứa bé này đâu có giống Lãnh Ngôn, cũng đâu có nét nào giống Phí Phí nhà mình?”
Ông ngoại Phí Phí cùng cha mẹ Tạ cũng vây quanh bé con đang ngồi giữa phòng khách chơi gấu bông, nghe Hạo Duệ nói liền chồm người đến gần nhìn thật kỹ.
Hạo Duệ dán mắt lên bé con, chậc lưỡi khó tin: “Chắc đứa nhỏ này cũng đã hai tuổi rồi chứ, không thể nào là con của Phí Phí được. Không thể nào, phải đi kiểm tra giấy khai sinh mới được.”
Vừa nói Hạo Duệ vừa vội vàng đứng dậy chạy đi lục lọi túi đồ của bé con, đoán chắc phải có giấy khai sinh trong đó.
Mẹ Tạ nhìn bé con rồi nhìn sang ông ngoại Phí Phí, lưỡng lự hỏi: “Cha, cha thấy thế nào?”
Ông ngoại lắc đầu, cơ mặt hơi nhăn lại: “Không giống, một chút cũng không giống.”
Sáng hôm sau, Phí Phí đưa bé con đến bệnh viện nhi để kiểm tra toàn diện và tiêm phòng. Ở làng quê thiết bị y tế hiện đại không nhiều, vì vậy Phí Phí bỏ ra tất cả chi phí để hai vợ chồng Mia đưa hai bé lên thành phố kiểm tra.
Nhưng do đã hứa, Mia không thể xuất hiện nơi công cộng, chồng cô ấy bế bé nhỏ, còn Phí Phí trông bé lớn, buổi sáng còn có bà nội đi theo.
Trong lúc chờ đến lượt, Phí Phí mải chơi cùng con gái nuôi mà không chú ý đến xung quanh.
Phía hành lang của tầng trên ở đối diện, cặp mắt sắc bén thâm trầm vẫn luôn dõi theo.
Lo xong cho hai bé con nhà Mia, Phí Phí cũng giao con gái về cho cha và bà nội. Còn cô vẫn chưa vội về nhà mà đến viện phúc lợi, mua quà bánh cho bọn trẻ ăn trong năm mới.
Trải qua biết bao nhiêu chuyện, Phí Phí mới nhận ra cuộc đời này vẫn còn rất ý nghĩa. Đối với cô, chỉ cần thấy người bên cạnh mình vui vẻ thì chính bản thân cô cũng đã vui lây.
Đổi lại là trước kia, Phí Phí chỉ biết ham chơi, ỷ được Hạo Duệ bao che liền tùy ý làm mọi chuyện theo ý mình. Trốn học, đánh bạn, cãi lời người lớn,… chưa gì là cô chưa từng làm qua.
Cô đã từng rất kiêu ngạo, bởi ngay cả một người nghiêm khắc như ông ngoại cũng chẳng trị được cô thì sẽ không ai quản được.
Vậy mà, Phí Phí lại thua dưới tay ông ngoại, để bị gài vào một màn kịch biến đổi cả tương lai cô.
Chính vì là ruột thịt, ông ngoại không nhẫn tâm phạt nặng cô, nhưng Lãnh Ngôn thì khác, anh có thể nặng tay với cô, cũng có thể thiên vị cô một cách đặc biệt nhất trong tầm kiểm soát của riêng anh.
Trong lúc ngồi ở trạm xe buýt chờ chuyến xe cần đi, Phí Phí cảm nhận được luồng hơi lạnh đang tiến đến gần mình, cô tin trực giác mình không sai, có người vẫn luôn theo dõi cô suốt cả ngày hôm nay.
Mãi đến gần bốn giờ Phí Phí mới về tới nhà, lúc ra ngoài bế con đi, lúc về chỉ đi một mình, cả nhà bị dọa một phen bấn loạn vì sợ Phí Phí bỏ quên cháu.
Phí Phí bẻ cổ nhức mỏi, ung dung đi lên lầu trước sự hoang mang của cả nhà, từ tốn nói: “Là con của đồng nghiệp cũ ở bar, chẳng phải ngày xưa mọi người bày chuyện lừa con, chuyện chút xíu này cũng chẳng nhận ra?”
Bốn người lớn cộng lại cũng gần cả hai trăm tuổi, vậy mà lại bị một đứa con gái chỉ hơn hai mươi mấy tuổi đầu xoay vòng vòng.
Điện thoại ông ngoại Phí Phí bỗng đổ chuông, biết được người gọi đến liền vui mừng bắt máy: “A lô, tôi nói ông ngh…”
Ông ngoại Phí Phí còn chưa kịp nói hết, đầu dây bên kia đã truyền tới giọng nói tức giận của một người đàn ông trạc tuổi: “Nói, nói cái gì nữa, sao ông lại dám lừa tôi, ông có biết nó vừa về đến nhà đã nổi điên trách tôi không giữ lời hứa, bây giờ còn đập phá ở trên phòng kìa!”
Một tràng thở dài khổ sở vang lên, ông cụ trong điện thoại liên tục trách móc: “Ban đầu chúng ta đã thỏa thuận rõ ràng, tại sao ông lại để chuyện này xảy ra? Cháu gái ông lập gia đình với người khác, làm sao cháu tôi nó chấp nhận được chứ?…”
Ông ngoại Phí Phí bị chỉ trích lại không hề tức giận, ngược lại còn cực kỳ nhún nhường, đợi bên kia trách xong mới từ tốn nói: “Hiểu lầm, hiểu lầm rồi. Đứa bé là con của đồng nghiệp Phí Phí lúc ở bar, là vì chuyện tôi cùng cha mẹ nó lừa nó năm xưa nên bây giờ nó muốn trả đũa ấy mà.”
“Ông đừng có lừa tôi đấy!” Ông cụ bên kia vừa mừng vừa lo lên cao giọng.
“Thật, tối nay đi, ngay tối nay ông đưa cháu trai ông qua, tôi lập tức gả cháu tôi cho nó.”
Đợi ông gác máy, Hạo Duệ bên cạnh liền bức xúc lên tiếng: “Cha, cần gì gấp gáp như vậy? Phí Phí nó đi hai năm vừa về cha đã đòi gả nó đi! Không được!”
“Chuyện này đã quyết thì không đổi. Còn anh, đến hết năm sau chưa cưới vợ thì đổi họ đi, mất mặt dòng họ tổ tiên!” Ông ngoại Phí Phí bình thản đáp trả, không quên gửi kèm một lời cảnh cáo.
Đúng như đã hẹn, bảy giờ tối “đàng trai” đã tay bưng rượu bánh sang nhà dạm hỏi. Phí Phí biết chuyện nhưng vẫn tỏ ra vô cùng bình thản, bởi trong lòng sớm có dự tính.
Phía bên kia là một ông cụ có độ tuổi ngang ngửa ông ngoại Phí Phí, còn có một đôi vợ chồng trung niên và một người đàn ông trẻ chỉ tầm xấp xỉ ba mươi.
Sau màn chào hỏi qua loa, người đàn ông kia đã vội vàng giới thiệu bản thân với Phí Phí: “Anh tên Thiên Từ, ba mươi tuổi, đang là thiếu úy của Cục Cảnh sát điều tra tội phạm về ma túy, còn em?”
Trước ánh mắt chờ đợi của những người có mặt, Phí Phí điềm nhiên như không, dù không hứng thú nhưng vẫn theo lẽ lịch sự đáp: “Tôi tên Phí Phí, hai mươi mốt tuổi.”
“Em họ Phí sao?” Thiên Từ hiếu kỳ hỏi.
“Tôi họ Tạ, trước đó đã theo họ chồng cũ nên đã đổi thành Lãnh Phí Phí.”
Không gian chợt yên ắng đến kỳ lạ, biểu cảm Thiên Từ như bị Phí Phí làm cho cạn lời, tuyệt mọi hy vọng.
Phí Phí vẫn giữ thái độ thờ ơ không quan tâm đến biểu hiện của người khác, tiếp tục buông lời mang ý công kích: “Tôi sinh ra trong gia đình theo nghề cảnh sát, bản thân tôi cũng từng là cảnh sát chìm, nhưng tôi yêu tội phạm quốc gia.”
Thiên Từ bỗng nhiên nở một nụ cười trìu mến, từ tốn nói: “Còn anh là anh trai của tội phạm quốc gia.”
Nét thư thả trên mặt Phí Phí lập tức trở nên căng thẳng.
Ở cửa chính, Hạo Duệ từ bên ngoài vào, đi cùng anh là một người đàn ông mặc áo len màu đen cổ lọ, khoác áo măng tô màu xám phía ngoài, mái tóc đen hơi rối nhẹ, phía sau đầu còn buột chỏm nhỏ không có mục đích.
Hai mắt Phí Phí mở to không chớp, con ngươi chuyển động theo từng cử chỉ của người đàn ông đang đến gần.
Lúc này, ông cụ ở đối diện mới cười nói: “Đây mới là người ông muốn làm mai, nó có chút chuyện trên đường nên đến trễ.”