Dù biết rằng bản thân bị người nhà và người thân thiết bắt tay nhau lừa gạt, biết rằng bản thân vẫn còn gia đình nguyên vẹn, nhưng Phí Phí không còn cảm thấy vui vẻ hạnh phúc, trái tim như đã bị mất một góc, lúc nào cũng bị chảy máu.
Suốt hơn một tháng trôi qua, Phí Phí giam mình trong phòng, rèm cửa luôn kéo kín, chẳng khác nào đang cố trốn khỏi thế giới bên ngoài.
Trời vào thu, ngày mưa cũng tăng lên nhiều hơn, hôm nay là ngày thứ ba mươi chín Phí Phí không còn Lãnh Ngôn bên cạnh. Trái tim đau đớn chưa lành, ngón áp út tay trái xăm tên anh vẫn luôn quấn bởi băng keo cá nhân.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua, đến lúc Phí Phí suy nghĩ thấu đáo đã hai tháng kể từ đêm hôm đó. Cô cuối cùng cũng chịu mở cửa phòng bước chân ra ngoài, cùng cả nhà ăn bữa cơm đoàn tụ.
Phí Phí chưa từng giận ông ngoại hay cha mẹ đã lừa mình, cũng nhờ có họ, cô mới biết hạ mình mà sống, cũng nhờ có họ, cô mới được nếm trải yêu một người đến mức chết đi sống lại.
Trên bàn ăn, mẹ Tạ chăm chăm quan tâm con gái, trong bụng vừa vui mừng vừa lo lắng: “Phí Phí, tối nay con muốn ăn gì, mẹ nấu cho con.”
“Thôi, mẹ nói cậu nấu đi.” Phí Phí lắc đầu từ chối.
Mẹ Tạ không ngăn được thở dài một tiếng, cứ luôn có cảm giác bị con gái giận. Cha Tạ hiểu tâm tư của vợ, đành lên tiếng nói thay nỗi lòng: “Phí Phí, mẹ muốn nấu cho con, sao con lại muốn cậu nấu?”
Sắc mặt Phí Phí không nóng không lạnh, thật lòng đáp: “Vì cậu nấu ngon hơn mẹ.”
Không chỉ mẹ Tạ, kể cả cha Tạ và ông ngoại đều ngỡ ngàng một phen trước câu trả lời này của Phí Phí.
Buổi tối lần đầu tụ họp sau khi trở về đúng thân phận, đáng lẽ nhìn thấy Phí Phí bình thường trở lại là tin tốt nhưng đối với những người thân thiết bên cạnh đều không nghĩ như vậy.
Rõ ràng trên bàn có hơn cả chục người, bầu không khí lại im ắng đến ngột ngạt, sự tập trung đều đổ dồn lên Phí Phí như một hành động có ý thức.
Cách đây nửa tháng Phí Phí có nghe Hạo Duệ nhắc đến chuyện Trần Vũ Huân và Alley đã đăng ký kết hôn, việc hôn lễ chưa thể tổ chức vì kẻ trùm trong bóng tối vẫn chưa bắt được.
An Lạc và Mai Khải Bằng cũng đã chính thức ở bên nhau, Tiêu Chấn Nam và Hà My vẫn tốt đẹp, chỉ có Phí Phí giờ đây cô đơn một mình.
Trôi qua một lúc lâu tĩnh lặng, Phí Phí là người đầu tiên cất tiếng: “Con quyết định rồi, con sẽ đi đến một nơi yên tĩnh để thư thả đầu óc, khi nào vụ án kết thúc, con sẽ trở về.”
Hạo Duệ ngớ người, biểu tình hoàn toàn phản đối, cứng nhắc hỏi thật kỹ lưỡng: “Vậy nếu vụ án không kết thúc, con sẽ không về?”
Khóe môi Phí Phí cong lên, điềm tĩnh đáp: “Đương nhiên sẽ về, nhưng có thể lâu hơn.”
Sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi, bầu không khí lần nữa rơi vào trầm mặc. Trước quyết định của Phí Phí, không ai tán thành, cũng không có ai phản đối, bởi kết cục cuối cùng của cuộc đời Phí Phí phải do cô tự quyết định.
Trước mặt không thể hiện vì sợ làm ảnh hưởng đến Phí Phí, cho đến khi lên xe trở về, Alley lại quay mặt ra cửa sổ khóc thầm.
Lúc đầu biết cha mẹ Phí Phí còn sống, cô còn nghĩ Phí Phí sẽ có thể sống vui vẻ, đáng tiếc Phí Phí có được thứ này lại mất đi thứ khác.
Trần Vũ Huân thi thoảng liếc nhìn Alley, vẫn là không đành lòng lên tiếng trấn an: “Phí Phí cũng không còn nhỏ, ai trong chúng ta cũng không thể đi theo trông chừng mãi được, biết đâu sau chuyến đi tự lập này, con bé ấy còn mạnh mẽ hơn chúng ta.”
“Nhỡ như… Phí Phí nó nghĩ quẩn thì sao?” Alley thút thít nghẹn ngào hỏi.
“Ngốc quá.” Trần Vũ Huân bật cười: “Ngày xưa Phí Phí tận mắt chứng kiến cha mẹ mình chết còn không nghĩ quẩn, Lãnh Ngôn chỉ là một kẻ đi ngang đời thì đáng để nó từ bỏ cuộc đời này sao?”
Ngẫm lại lời của Trần Vũ Huân nói không phải không có lý, Phí Phí mà Alley biết chắc chắn không yếu đuối như những cô gái bình thường khác.
Mai Khải Bằng là bạn thân thiết của Lãnh Ngôn, hôm biết tin anh bỏ mạng, anh ta cũng không dám tin. Nhưng trái tim anh ta đã sớm bị An Lạc cảm hóa, kẻ có tội phải lãnh hậu quả, nếu ngày xưa lòng anh ta không vững kinh doanh trái phép hay rửa tiền thì cũng đã sớm bị cô gái mình yêu tống vào tù.
So với Phí Phí, lòng dạ Mai Khải Bằng cũng chẳng dễ chịu hơn là bao nhiêu, anh ta đã chơi cùng Lãnh Ngôn hơn cả mười năm, có thể xem là anh em tốt, vậy mà không một lời từ đã biệt.
An Lạc đoán được tâm tư của Mai Khải Bằng nhưng không vội an ủi. Đợi đến khi xe dừng lại trong khuôn viên của nhà, cô bỗng tháo dây an toàn nhướng người qua thì thầm nhỏ vào tai anh ta.
Quả nhiên sau khi nghe thấy, sắc mặt Mai Khải Bằng tươi tỉnh lên không ít, vẻ mặt đầy tin tưởng vào An Lạc.
Tối muộn, Phí Phí mang hai hộp nến từng mua lúc cùng Lãnh Ngôn đi du lịch ra khỏi phòng, lặng lẽ đặt lên bàn ở phòng ông ngoại một hộp, hộp còn lại đặt ở phòng cha mẹ.
Trước lúc về phòng, cô ghé qua phòng Hạo Duệ còn sáng đèn. Thấy Phí Phí, mặt anh lại mếu máo như sắp khóc đến nơi.
Phí Phí thở dài, cong môi cười bất đắc dĩ, tính ra người cậu này còn trẻ con hơn cả cô.
Cô đến ngồi xuống mép giường cạnh Hạo Duệ, từ tốn mở lời: “Lần này cứ xem như con đi chơi, khi nào cậu nhớ con có thể gọi bất cứ lúc nào.”
“Cậu cũng đâu thể bắt con đừng đi.”
Lời bộc bạch chẳng khác gì oán trách của Hạo Duệ khiến Phí Phí chỉ biết cười khổ, nhưng ý định đã quyết, cô sẽ không thay đổi.
“Ở nhà chỉ khiến con nhớ đến chuyện cũ, chi bằng ra ngoài tìm niềm vui, quên đi chuyện không nên nhớ.”
Về vấn đề này, Hạo Duệ không thể phủ nhận, anh cũng không muốn Phí Phí tiếp tục trải qua ngày tháng tăm tối, hiện tại cô đã suy nghĩ lạc quan thì đây chính là dấu hiệu tích cực.
Trấn an tinh thần của Hạo Duệ xong, Phí Phí quay về phòng ngủ. Trước lúc lên giường đã tháo bỏ miếng băng keo cá nhân ở ngón áp út, cô sẽ không tiếp tục trốn tránh tâm tư trái tim cô, rằng Lãnh Ngôn là người đàn ông cô yêu.
Hôm sau, trời còn chưa sáng Phí Phí đã chuẩn bị xong xuôi rời khỏi nhà. Không ngờ mẹ Tạ còn dậy sớm hơn cả cô, cố tình chuẩn bị bữa sáng trước khi cô lên đường.
Hơn hai năm mới ngồi ăn lại với nhau nhưng không ai nói câu nào, bởi trong lòng mẹ Tạ luôn day dứt, còn Phí Phí cũng không có gì để nói.
Trước lúc Phí Phí rời đi, mẹ Tạ đưa cô ra tận cổng, cố kìm nén cảm xúc nhắn nhủ: “Nếu ngày nào đó con không thể tự mình chống chọi, cả nhà vẫn đợi con về.”
Phí Phí mỉm cười gật đầu không đáp, kéo hành lý lên taxi đang đợi dần rời xa.
Ngồi trên chuyến xe đò đi quãng đường dài đằng đẵng, nơi Phí Phí chọn đến là một ngôi làng ít người biết tới.
Thật ra, Phí Phí biết được nơi này vì nó nằm trong bảng kế hoạch của Lãnh Ngôn. Anh thích nơi đồng cỏ yên bình, cũng từng có dự định cùng cô trải qua ngày tháng đó, nay Phí Phí sẽ thay anh làm tất cả.
Phí Phí cứ đi không biết điểm dừng trên con đường mòn dẫn vào làng, nơi đây người dân nuôi tằm dệt vải làm nguồn thu nhập chính.
Những ánh mắt tò mò đánh giá của những người ở trong hiên nhà nhìn ra Phí Phí, cô cũng không rõ mình nên làm gì đầu tiên.
“Phí Phí?”
Nghe gọi tên, Phí Phí dừng bước quay người lại, nhận ra người quen không khỏi kinh ngạc: “Mia?”
Mia tươi cười đi nhanh đến, trên tay còn đang cầm giỏ đồ ăn tươi sống vừa mua ở chợ về.
“Mày làm gì ở đây?”
“Em… chỉ muốn tìm nơi thư thả đầu óc.” Phí Phí không tự nhiên đáp.
Sắc mặt Mia trầm xuống đôi chút, kéo tay Phí Phí đi về trước: “Đi thôi, về nhà chị, chị có mấy chuyện quan trọng muốn nói.”
Trên đường đi, Phí Phí vô tình nhìn thấy những cô gái trẻ có chút gì đó quen thuộc nhưng không nhớ rõ, linh cảm lại mách bảo cô như có chuyện quan trọng cô không hề biết.
Nhà Mia cũng có thể xem là có tiền ở nơi đây, sân nhà rộng rãi, gian nhà chính to lớn lót gạch sứ bóng loáng.
Lúc về tới, Mia lên tiếng nói với người phụ nữ trung niên tầm ngoài năm mươi đang đưa võng ngồi ở thềm ba: “Mẹ, đồng nghiệp cũ của con ở thành phố.”
Cùng lúc, Mia giới thiệu người phụ nữ kia cho Phí Phí: “Mẹ chồng chị.”
Phí Phí sững sờ vài giây, chào hỏi mẹ chồng Mia, bà cực kỳ hiếu khách, còn dặn Mia dọn phòng cho Phí Phí nghỉ.
Sau khi cất đồ, Phí Phí ra sau nhà phụ Mia chuẩn bị bữa trưa, từ đó được nghe Mia kể ngày trước cô ấy vốn không bị Lãnh Ngôn giết hay bán gì cả, anh còn cho tiền để cô ấy làm lại cuộc đời, chỉ có một điều kiện duy nhất là không được quay về thành phố trong vòng năm năm.
Mia được đưa đến nơi này, được học dệt vải may quần áo, quen được người chồng hiện tại và đã có một đứa con năm tháng. May mắn cho Mia gặp được người chồng tử tế, mẹ chồng hiền lành, họ đều không màng quá khứ mà một mực yêu thương cô ấy.
Sau khi kể hết chuyện của mình, Mia gấp gáp lay tay Phí Phí, dáng vẻ vô cùng nghiêm trọng lẫn khó hiểu.
“Mày có nhớ trước đây luôn có tin đồn mấy đứa con gái qua tay ông chủ đều biến mất không? Thật ra tụi nó cũng giống như chị được đưa về đây học nghề, mà ông chủ cũng không làm gì bọn nó hết. Mày nói, tại sao ông chủ làm chuyện tốt lại phải che giấu?”
Đầu óc Phí Phí tỉnh táo hơn bao giờ hết, trái tim trong lồng ngực bẫng một nhịp.