Những ngày này Đỗ Thanh Vy cũng cố ý phớt lờ sự tồn tại của Chu Đình Nam khiến cho anh tức giận đến mức muốn đốt luôn cả công ty. Nhìn cô đang ăn uống trò chuyện vui vẻ với người đàn ông khác anh thực sự rất tức giận mà khi đã tức giận thì con người ta thường không kiểm soát được việc làm ra những hành động ngu ngốc.
Chu Đình Nam cùng Anna bưng một khay cơm ngồi xuống ngay cạnh Đỗ Thanh Vy khiến mọi người ở đây đều há hốc mồm, chủ tịch của bọn họ từ bao giờ lại đi ăn cơm cùng nhân viên, hơn nữa ở đây lại ồn ào như vậy.
Đỗ Thanh Vy nhìn thấy anh ta ngồi xuống cạnh mình thì xuýt chút bị sặc, cô nhanh chóng dịch người tránh xa anh ta ra bởi vì cô không muốn mình bị chết nghẹn.
Nhìn thấy cô ngày càng dịch xa mình Chu Đình Nam lên cơn bốc hỏa, anh hầm hực nhìn khiến những người xung quanh run sợ chỉ biết cúi đầu ăn cơm.
“ Đầu bếp, ông nấu cái quái gì thế này. Chua thế này ai mà ăn được.” Giọng nói của Chu Đình Nam vang lên khắp nhà ăn.
Vị đầu bếp sợ hãi lau mồ hôi tiến tới khúm núm nói, “ Chủ tịch, xin lỗi vừa nãy tôi quá tay cho nhiều dấm, để tôi nấu cho ngài bát canh khác ạ.”
Người đầu bếp lúc này chưa kịp chạy vào lại nghe giọng hét của Chu Đình Nam, “ Ông nấu thịt mặn như vậy để cho lợn ăn à.”
Những người trong nhà ăn: “…”
Đỗ Thanh Vy lúc này không nhịn được cái thói hay bắt nạt người khác của anh ta, cô đập bàn đứng dậy nhìn anh ta nói, “ Chủ tịch, những món ăn ở đây tất nhiên đều là món ăn đạm bạc không hợp nổi khẩu vị của anh, nhưng anh có thể đừng có cáu gắt như vậy được không. Tôi cảm thấy ăn mất ngon.”
Những người ngồi bên cạnh vội vàng kéo tay Đỗ Thanh Vy ngồi xuống nhắc nhở, “ Đừng nói nữa, chủ tịch tức giận thì không xong đâu.”
Mọi người ở đây đều nghĩ tổng giám đốc của mình sẽ tức giận vì lời nói của Đỗ Thanh Vy và bọn họ sẽ bị vạ lây nhưng không hề có. Mọi người chỉ thấy anh bước ra khỏi nhà ăn mà không nói một lời. Họ đều thở phào nhẹ nhõm tiếp tục tập trung vào bữa ăn của mình.
……….
“ Đỗ Thanh Vy, chủ tịch gọi cô.”
“ Ừ.” Đỗ Thanh Vy nói thêm vài chuyện rồi mới giải tán nhóm nhân viên đang buôn chuyện rời đi. “Đang giờ nghỉ ngơi mà cứ gọi gọi cái gì không biết…” Cô hậm hực mắng.
“ Cốc… cốc.”
“ Vào đi.”
Vừa bước vào phòng cô đã thấy Anna quần áo sộc xệch mặt thì đỏ lên như vừa mới làm chuyện gì xấu hổ xong. Đỗ Thanh Vy cũng không quan tâm đến việc gì vừa xảy ra ở trong văn phòng này bình tĩnh nói,“ Chủ tịch, anh tìm tôi có việc gì không.”
Chu Đình Nam lúc này mới ngồi thẳng dậy nói với Anna đang đứng bên cạnh, “ Rót cho tôi hai tách cà phê.”
Anna ưỡn ẹo đi ra ngoài khi đi qua Đỗ Thanh Vy cô ta không quên ném cho cô một cái tròng mắt trắng dã. Thấy cô ta lườm mình như vậy Đỗ Thanh Vy cũng lườm lại, trong lòng thầm mắng,“Xin lỗi đê, cô tưởng mỗi mình cô có mắt chắc. Mắt tôi còn to hơn mắt cô đây này.”
Cô bĩu môi khinh bỉ, lại lạnh lùng nhìn Chu Đình Nam đang uể oải dựa vào lưng ghế, không mặc áo khoác, nút trên cùng của chiếc áo sơ mi trắng không cài, lộ ra cơ ngực cường tráng, khiến anh nhìn có chút phóng túng.
Đỗ Thanh Vy để ý thấy một vệt son môi trên khóe miệng anh ta, cô lập tức cảm thấy buồn nôn. Cô lấy giấy từ trong hộp khăn giấy trên bàn ném qua: “Chủ tịch, ăn vụng thì cũng phải biết chùi mép đi nhìn tởm quá.”
Chu Đình Nam lấy giấy cô vừa ném cho lên lau miệng, “ Sao nào? Trợ lý Đỗ đang ghen sao?”
“Ghen cái đầu nhà anh, tôi chỉ không quen để những thứ bẩn thỉu làm nhức mắt mình thôi.”
“Cô…”
Lúc này Anna vừa bước vào với hai tách cà phê cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.
Chu Đình Nam lấy một xấp thiệp từ dưới ngăn bàn ném cho cô, lạnh giọng nói: “Lễ kỉ niệm mười năm của công ty sắp tới rồi, đây là thiệp mời, cô dựa vào địa chỉ này đi phân phát đi, nhất định phải đích thân giao cho những người này, biết chưa?”
“ Tôi á?” Cô là một người mới, hơn nữa mới đến đây cô còn chưa đi đâu nhiều nơi sao có thể quen thuộc địa hình ở đây được. Làm như vậy không phải đang cố tình làm khó cô sao.
“ Ngoài cô thì còn ai. Cô là trợ lý của tôi trách nhiệm tôi giao cho cô lẽ nào cô định từ chối.”
“ Nhưng… nhưng mà tôi thực sự không quen đường xá ở đây. Với lại, nhiều thiệp mời như vậy một mình tôi làm sao có thể phát hết trong một buổi chiều được.”
“ Cô có thể tra Google map để tìm kiếm mà. Còn làm thế nào để giao hết trong chiều thì tôi không quan tâm. Nhưng nó nhất định phải được giao trong chiều nay.”
Đỗ Thanh Vy mặt hầm hực đi ra khỏi công ty thầm mắng, “ Chu Đình Nam chết tiệt, rồi sẽ có ngày tôi sẽ bắt anh phải trả giá. Đồ khùng! Đồ ác độc! Đồ bẩn thỉu. Tôi nguyền rủa anh!!”
Sau khi mắng chửi xong Đỗ Thanh Vy ngồi lên chiếc BMW của mình, cô phân loại địa điểm trên thiệp mời thành những chỗ gần nhau để tiện thể đi sẽ không mất nhiều thời gian bằng việc cứ xem được cái nào thì phải đi đến địa điểm đấy.