Nhìn cô tỉ mẩn lau từng vết thương cho mình Chu Đình Nam lại hứng thú muốn trêu chọc cô.
“ aaa xì…”
Đỗ Thanh Vy đang lau vết thương cho anh hết sức chăm chú thấy anh hét lên cô cũng giật mình,“ Sao vậy, em làm anh đau ở đâu sao.”
“ Ừm.”
“ Đau ở đâu, mau nói cho em biết đi.”
“ Đau ở phía dưới kìa.”
“ Chu Đình Nam, anh, có tin em đánh chết anh không.”
“ Em không nỡ đâu ha ha.”
Mặc dù thường xuyên tắm chung với nhau nhưng cô chưa bao giờ đụng chạm khắp người anh như thế này, vừa rồi cô cứ tưởng mình không cẩn thận chạm vào vết thương của anh. Bây giờ nhìn thấy nụ cười của anh như vậy cô làm sao có thể không xấu hổ đây.
Cô ném khăn tắm cho anh, gân cổ lên cãi: “Em sợ vết thương của anh chạm vào nước, anh đừng có mà suy nghĩ lung tung.”
“Haha, anh đã nói là cái gì đau đâu, haha bà xã em nghĩ đi đâu vậy.” Anh ôm cô vào lòng cười hạnh phúc .
Tắm xong, cô cẩn thận bôi thuốc cho anh, sau đó rúc vào lòng anh, nghi hoặc hỏi: “Anh có thể nói cho em biết chuyện ngày hôm qua được không? Anh bị sao vậy?”
“Hôm qua anh uống hơi nhiều, anh hứa, sau này sẽ không tái phạm, tin anh đi tha thứ cho anh, được không?” Anh trịnh trọng nói.
“Nhưng mà…” Cô vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô biết trong lòng anh nhất định có điều gì đó khiến anh điên cuồng đến không khống chế được bản thân mình như vậy.
“Đừng hỏi nữa, chúng ta hãy quên hết những chuyện không nên nhớ. Sau này, anh nhất định sẽ yêu em và chăm sóc con của chúng ta thật tốt. Tin anh đi.”
Khi anh nhắc đến đứa trẻ, đã thu hút sự chú của Đỗ Thanh Vy cô xấu hổ nói: “Làm sao lại có một đứa trẻ ở đây nhỉ? Ngạc nhiên thật đấy?”
“Cô bé ngốc, tại sao em không thể có con? Nếu không phải em lo lắng ba cái chuyện linh tinh thì con chúng ta cũng phải gần một tuổi rồi.”
“Hì hì, anh nghĩ nó là con trai hay con gái? Anh nghĩ con giống anh hay em?” Cô tò mò hỏi, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng vẫn còn phẳng lì của mình.
“Không phải anh đã nói sao trai gái đều được anh không quan trọng. Nhưng con phải giống anh một phần, nếu tất cả đều giống em thì hỏng mất.” Anh cười nói.
Cô ngẩng đầu lên, không vui nói: “Giống em thì có gì sai? Giống em thì làm gì?”
“Một kẻ nếu ngốc như em, không phải mỗi ngày anh đều phải đi theo lưng mông nó dọn dẹp mấy chuyện nó gây ra sao.”
“Ai ngốc? Em không có ngốc, anh đi hỏi mẹ em xem em rất thông minh, ai cũng phải thích em.”
“Ha ha, được, thích em, có một đứa nhỏ ngoan ngoãn ngoan ngoãn như em, được không? Ha ha.”
Đỗ Thanh Vy hài lòng ngả vào lòng anh, nở một nụ cười vô cùng sáng lạn.
Từ khi cô mang bầu, cả nhà coi cô như là động vật cần bảo tồn cấp quốc gia. Cô cầm cái này không được, cái kia cũng không được,.
Bố mẹ nghe tin cô có thai nên cứ mỗi lần rảnh hai người đều đến tuần ít thì hai lần nhiều thì bốn lần, mẹ thì lúc nào cũng nắm tay dặn dò cô này kia, còn bố cũng thường xuyên cười tủm tỉm.
Điều này càng khiến cô vui vẻ, nhìn khuôn mặt tươi cười của bố mình cô thầm nghĩ có phải ông đã trút bỏ được gánh nặng trong lòng mình không.
Thấy ông cười vui vẻ như vậy, nhất định ông đã nghĩ con gái của ông không làm ông thất vọng, ông nói nợ nhà họ Chu hai mạng vậy thì cô sẽ sinh cho nhà họ Chu mấy đứa, trả nợ cho nhà anh mấy kiếp luôn.
Đỗ Thanh Việt sau khi nghe tin cô có thai cũng gọi về nói rất nhiều điều nào là sẽ lấy vỏ đạn làm súng cho cháu mình chơi, rồi còn nói sẽ dạy cháu mình bắn súng….
Đỗ Thanh Vy không khỏi đỡ trán con cô lúc này mới có ba tháng thôi tại sao lại muốn dạy bắn súng rồi.
Chu Đình Nam ngày càng khẩn trương thậm chí anh lo lắng đến từng bước đi, cái duỗi tay duỗi chân của cô. Từ lúc cô mang thai mới hơn ba tháng anh đã đọc tất cả hơn 2 chục quyển hướng dẫn làm mẹ, chăm sóc con sau sinh.
Đến công ty làm việc thì anh như muốn khoe với toàn bộ công ty của mình bằng những lời nói thật sự rất ngu ngốc.
Không chỉ như vậy anh còn đưa ra những quy định quái gở như:“ Khi trợ lý Đỗ xuất hiện ở đâu mọi người phải đi nhẹ nói khẽ cười duyên, không được làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của chủ nhân tương lai tập đoàn.”
Mọi người:“…”
Chu Bạch Dương đã chủ động tiếp quản công việc của cô, cô ấy bận rộn đến mức cả ngày chân không chạm đất, khiến cô cũng phải thương cảm nói: “Bạch Dương, để chị làm hộ em một chút đi. Ngày nào chị cũng ngồi thế này, chán lắm.”
“Không được đâu, chị dâu, hiện tại chị là mục tiêu bảo vệ trọng điểm, nếu chị xảy ra chuyện gì, em gánh không nổi.” Bạch Dương cười nói.
“Ôi, mới hơn ba tháng, sáu tháng tiếp theo sống thế nào đây? Sắp chết ngạt rồi.”
“Chị dâu, chị nhất định phải có tâm trạng thật tốt. Em nghe nói tâm trạng của mẹ ảnh hưởng trực tiếp đến thai nhi trong bụng.” Bạch Dương nghiêm túc nói.
“Em phải biết mang thai rất mệt mỏi, thật sự không muốn mang thai một lần nữa.”
“Ôi, chị dâu nhỏ đừng có nói như vậy, em bé trong bụng nghe được sẽ buồn bực.”
” Bạch Dương, tại sao em không có con đi? Chúng ta ở cùng nhau có một người bạn đồng hành.” Cô tò mò hỏi.
“Ha ha, cái ví dụ của chị em phải suy nghĩ một chút, ha ha.”
Đỗ Thanh Vy lại quay sang quấy rầy Chu Đình Nam : ” Chồng à, em chán quá.”
“Nghe nhạc thì thế nào? Em có muốn nghe nhạc không?” Chu Đình Nam lúc này đang bận xử lý một đống tài liệu.
“Mấy bài đó không hay bằng anh hay chồng ơi anh hát cho em nghe đi?”
“Em muốn nghe gì?” Anh hỏi mà không nhìn lên.
“Cái gì cũng được, miễn là anh hát là được.”
Thấy cô không nói gì nữa Chu Đình Nam lại ngẩng đầu lên thì nhìn thấy cô đang trầm tư, anh từ bàn bước tới sofa vuốt ve mặt cô, “ Bà xã, em sao vậy? Không khoẻ ở đâu sao?”
“ Chồng ơi làm sao bây giờ? Em thèm xoài.”
“ Lần sau thèm cái gì thì bảo anh đi mua cho, đừng có ủ rũ như vậy được không? Bé con!”
“ Không phải em sợ làm phiền công việc của anh sao?” Đỗ Thanh Vy chu miệng lên nói.
“ Vợ là trên hết công việc tính sau. Ngoan anh đi mua nhé.”
Bạch Dương:“…” Cảm thấy vợ chồng nhà này đang coi mình là không khí.
Khi Chu Đình Nam mua đồ ăn về đã thấy cô nằm ngủ trên sofa như con lợn say sữa vô cùng đáng yêu, anh không khỏi lắc đầu cười rồi tiến đến bế cô vào giường trước khi đi còn nói với Bạch Dương, “ Em ăn đi, lát nữa cô ấy tỉnh dậy không thèm ăn cái này nữa đâu.”
Chu Bạch Dương vô cùng ấm ức, cô gọi điện cho chồng mình, “ Chồng ơi bao giờ anh mới về, em bị người ta coi là thùng rác.”
Đức Kiên ở đầu dây bên kia:“…?…”