Khi cô tỉnh dậy đã nhìn thấy căn phòng sáng choang, bố mẹ chồng Bạch Dương và Đức Kiên đều ở đây.
“Tỉnh, tỉnh rồi, chị dâu, chị có sao không?” Bạch Dương kinh ngạc hét lên.
” Thanh Vy con thấy thế nào rồi? Đừng dọa mẹ, bây giờ con cảm thấy thế nào?” Mẹ chồng hai mắt đỏ hoe, vội vàng hỏi liên tục.
“Bác sĩ, mau kiểm tra cho con bé.” Bố chồng nhanh chóng nói.
Vị bác sĩ nhanh chóng đi đến bên cạnh cô bắt mạch rồi khám cho cô, “Không sao, không sao, tất cả đều bình thường, chỉ là còn có chút yếu không thể để bệnh nhân kích động nữa, nếu không sẽ gây ảnh hưởng với đứa trẻ.” Bác sĩ quay sang phía bố mẹ chồng nói.
Những cảm xúc của cô đột nhiên vỡ òa sau khi nghe bác sĩ nói, cô nhìn mẹ chồng như muốn khẳng định một lần nữa.
“Mẹ…”
“ Thanh Vy con đã mang thai hơn một tháng rồi.” Nói xong bà đưa tay lên vuốt tóc cô, “Từ nay về sau phải cẩn thận, đừng có cẩu thả nữa biết chưa.”
Nước mắt hạnh phúc trào ra, cô đưa tay sờ đến nơi bụng mình, ở đây đã có một sinh linh bé bỏng là kết tinh tình yêu của cô và anh.
“Đừng khóc, đừng khóc nữa, con còn khóc nữa sinh ra đứa bé sẽ xấu xí.” Mẹ chồng giọng điệu cưng chiều đưa tay lau nước mắt cho cô.
“ Đình Nam đâu?” Trong đầu hiện lên hình bóng ác độc như một con quỷ, không biết anh đã xảy ra chuyện gì.
“ Thanh Vy” mẹ chồng lại đỏ mắt, trong mắt hiện lên một tia sương mù,“ Đình Nam, hôm qua thằng bé uống say, con đừng trách nó có được không, thằng bé thật sự không cố ý đâu…” Chưa nói được hết câu bà đã bật khóc.
“Đúng vậy, chị dâu, ngày hôm qua anh trai em uống say, chị đừng trách anh ấy có được không.” Trong mắt Bạch Dương hiện lên sự lo lắng cùng mong chờ.
“Anh ấy đâu rồi?”
Mẹ chồng và những người khác đều đưa mắt nhìn bố chồng, bố chồng lớn tiếng nói với bên ngoài: “Còn không cút vào đây cho tôi!”
Cánh cửa mở ra, Chu Đình Nam xuất hiện ở cửa, anh đã cởi áo khoác ngoài, trên người vẫn mặc chiếc áo giữ nhiệt màu trắng hôm qua, nước thì đã khô hết, tóc anh bù xù trên cằm lấm tấm râu đen.
Điều khiến Đỗ Thanh Vy bàng hoàng hơn hết là những vết máu loang lổ hằn rõ trên mặt và quần áo, khiến anh trông thật chật vật và phờ phạc.
Cô chống người ngồi dậy, thấy anh đứng đó vẫn cúi đầu, cô lập tức òa khóc. Lúc này trong lòng cô không có oán hận, chỉ có xót xa, nếu không có chuyện tối qua, anh chính là người chồng luôn yêu thương chiều chuộng cô. Cô vừa khóc vừa đưa tay về phía anh.
“Quỳ xuống nhận lỗi với vợ mày đi, đồ khốn!” Bố chồng tức giận gầm lên.
Đỗ Thanh Vy nhìn thấy đầu gối của anh ngày mềm nhũn ra, “phịch” một tiếng, anh quỳ xuống trước giường và trước mặt cô.
Đỗ Thanh Vy rất sốc, người đàn ông của cô thường ngày coi thể diện như mạng giờ đây lại quỳ xuống trước mặt cô trong căn phòng bao nhiêu người như vậy.
Cô mặc kệ sự yếu ớt của mình bò dậy khỏi giường, ôm lấy cơ thể cứng đơ của anh mà òa khóc.
Chu Đình Nam cũng ôm chặt lấy cô vùi đầu vào cổ cô, cảm nhận được giọt nước mắt nóng hổi chạm vào cổ mình cô lại càng khóc to hơn.
Mọi người trong phòng thấy như vậy đều lùi ra và đóng cửa phòng lại, căn phòng chỉ duy nhất còn hai người đang ôm nhau quỳ gối trên mặt đất.
“Thanh Vy anh xin lỗi…” Giọng anh có chút nghẹn ngào.
Cô lắc đầu, nước mắt giàn giụa khắp mặt cô không ngừng dùng nắm tay nhỏ bé của mình đập vào lồng ngực rộng lớn của anh, không ngừng muốn hỏi: “Tại sao? Tại sao? Tại sao anh lại như vậy?”
Anh chỉ ôm cô càng chặt chặt hơn trong vòng tay, và từ “Anh xin lỗi” thoát ra khỏi cổ họng có phần khản đặc của anh.
Chu Đình Nam bế cô lên, nhẹ nhàng đặt cô lên giường, dùng chăn ôm lấy cơ thể có phần lạnh cóng của cô nhẹ nhàng nói: “Em muốn đánh mắng anh bao nhiêu cũng được, nhưng em đừng tự làm đau mình.”
Cô đưa tay lên, chạm vào vết sưng tấy trên mặt anh, đau lòng hỏi: “Đau không?”
Anh chậm rãi lắc đầu, lại ôm chặt lấy cô. Đỗ Thanh Vy dần thôi khóc, nức nở nép vào vòng tay anh, cảm nhận nhịp tim đập mạnh của anh và đón lấy thân nhiệt anh không ngừng truyền sang. Hai người cứ ngồi như thế này rất lâu, rất lâu…
Cho đến khi mẹ chồng mang cháo yến cho cô.
“Con đi tắm đi, bôi thuốc lên vết thương, sẽ không bị nhiễm trùng.” Bà đau lòng nói với anh.
Chu Đình Nam cúi đầu nhận bát cháo, không nói lời nào.
“Đi đi, nghe lời.” Mẹ chồng lại nói.
“Ừm, con đút cháo cho cô ấy.” Anh thấp giọng nói.
Mẹ chồng bất lực thở dài, lại nói với cô: “ Thanh Vy ăn cháo đi, nghỉ ngơi thật tốt, đừng nghĩ ngợi gì nữa, biết không?”
“Con hiểu rồi mẹ ạ.” Đỗ Thanh Vy ngoan ngoãn trả lời.
Chu Đình Nam múc một ngụm cháo, thổi thổi đưa tới bên miệng cô, nhìn khuôn mặt hốc hác của anh cô đau lòng đau lòng nói: “Anh đi rửa sạch rồi bôi thuốc đi, em tự ăn được.”
“Anh đút cho em ăn.” Anh khăng khăng nó như vậy cô đành phải để anh đút cho mình ăn từng ngụm một, ăn xong anh lại nhẹ nhàng cẩn thận đỡ cô nằm xuống cứ như cô là một bệnh nhân thật sự vậy.
” Anh đi tắm, em nằm xuống đừng nhúc nhích.” Anh lại nhẹ giọng nhắc nhở.
“Ừm.”
Nghe tiếng nước chảy từ phòng tắm cô đứng dậy chậm rãi đi đến cửa phòng tắm, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, tấm lưng đầy vết khâu của Chu Đình Nam hiện ra trước mắt cô.
“A…” Đỗ Thanh Vy che miệng kêu lên, nước mắt lại trào ra.
Chu Đình Nam nghe thấy giọng nói quay lại thì nhìn thấy cô: “Sao em lại xuống giường rồi, quay lại và nằm xuống ngay cho anh.”
Đỗ Thanh Vy bước nhanh tới, chạm nhẹ lên vết thương của anh, khóc nói: “Làm sao lại đánh anh như vậy? Bố anh thật độc ác, sao ông lại đánh anh như vậy? Hức…”
“Là lỗi của anh, đừng trách ba.” Anh tắt vòi hoa sen đi, “ Em xem, quần áo của em đều ướt rồi.”
“ Anh không được để ướt như vậy, sẽ bị nhiễm trùng.” Cô thút thít, không kịp lau nước mắt liền lấy khăn lông nhẹ nhàng lau nước trên vết thương cho anh.
“Không sao đâu, da anh dày như vậy mà, ha ha.”
“ Anh còn cười được? Chết người thật đấy.” Cô nghiêm túc nói, sau đó cô đổ đầy nước vào bồn tắm nhúng khăn vào nhẹ nhàng lau quanh vết thương cho anh.