Đêm đầu tiên về nhà chồng, Từ Lê Na làm gì?
Dĩ nhiên cô ta không hề ngồi yên trong phòng đợi chồng mình trở về động phòng hoa chúc, mà từ sớm đã thay váy cưới ra khỏi người, sửa soạn quần áo gợi cảm, trang điểm cầu kì, và chuẩn bị ra ngoài dạo chơi, bay lắc, thậm chí là vùi đầu vào trò đỏ đen, dù đêm đã muộn.
Lúc này, cô ta tuyệt nhiên thong thả dạo bước xuống lầu thì tình cờ chạm mặt Lăng Thanh vừa về tới.
Vợ chồng người ta gặp nhau ôm ấp, hôn hít đủ kiểu. Còn hắn gặp vợ, cặp mắt luôn phủ đầy sát khí, trên môi hiển nhiên là nụ cười khinh bỉ.
“Định đi đâu?”
Câu hỏi phát ra cùng hơi thở nồng nặc mùi rượu, khiến Từ Lê Na đứng đối diện che mũi còn tỏ vẻ khó chịu, nhưng vẫn phải trả lời:
“Em ra ngoài một chút, anh cứ ngủ trước đi.”
Nói xong, cô ta liền tiếp tục bước đi, nhưng kết quả vẫn không thoát khỏi bàn tay của người đàn ông ấy.
Hắn thô lỗ bắt cánh tay ả ta kéo mạnh trở lại rồi dứt khoát đẩy ngã xuống sàn nhà lạnh lẽo. Sau đó, chậm rãi tiến tới gần, đưa tay bóp chặt cằm ả, rồi hỏi:
“Cô xem đây là đâu mà muốn tới thì tới, muốn đi thì đi?”
“Anh muốn làm gì?”
“Làm gì hả? Cô đoán xem?”
Một câu nói rùng rợn, đi cùng nụ cười quỷ dị trên môi, khiến Từ Lê Na nhất thời sợ sệt. Nhưng chưa kịp nói gì, ả đã bị người đàn ông ấy túm tóc lôi dậy.
“A…đau, Lăng Thanh anh bị điên hả? Mau buông tay ra.”
“Lên phòng trước đã.”
Nói rồi, hắn trực tiếp nắm tóc Từ Lê Na kéo ả trở lên phòng.
“Lăng Thanh, buông tay ra. Anh dám làm gì tôi, tôi nhất định sẽ đứng trước báo chí tố cáo anh bạo lực gia đình.”
*Phịch.
Hăm dọa hết lời, kết quả ả vẫn bị người đàn ông ấy đẩy ngã xuống sàn nhà tại phòng ngủ. Cứ như một con thú nhỏ bé đang nằm trong tay để hắn tùy ý tiêu khiển.
Sau khi bị ném như bao tải, Từ Lê Na hậm hậm hực suýt xoa những vết trầy trụa trên tay mình, rồi lại giương đôi mắt đanh đá nhìn người đàn ông đang lấy rượu bên tủ.
“Anh có biết, nếu vị Chủ tịch như anh bị tố cáo bạo hành người khác thì hậu quả sẽ như thế nào không?”
“Vậy còn cô, tại sao biết rõ bản thân đang tự chui đầu vào đường chết mà vẫn còn cố chấp? Giờ kêu ca oán thán cho ai nghe đây?”
Lăng Thanh tiếp tục dung nạp rượu vào người hẳn bằng chai chứ chẳng cần phải dùng ly.
Hắn trở về sofa, ung dung ngồi nhìn gương mặt đầy ấm ức của người phụ nữ đang lồm cồm đứng dậy ở cách đó không xa.
Ả vẫn cứng miệng đôi co:
“Anh thì dám làm gì tôi chứ? Nếu anh dám, báo chí và pháp luật nhất định không tha cho anh đâu.”
“Vậy ư? Thế phải xem tôi có dám hay không dám rồi.”
Từ tốn cất giọng xong, hắn lập tức tiến về phía Từ Lê Na với gương mặt tà ác, khiến ả ta nhất thời dè dặt lui người về sau.
“Anh…anh muốn làm gì?”
“Mời cô uống rượu.”
Vừa dứt lời, Lăng Thanh đã đưa chai rượu tới trước mặt Từ Lê Na, nhưng ả vẫn cứng đầu không chịu nhận.
“Cầm lấy.”
“Tôi không muốn uống.”
Thẳng thắn từ chối, song nhanh chóng quay mặt sang hướng khác, thế mà hắn chỉ cười một cái, nhưng hành động đi đôi lại là thô lỗ.
Hắn đưa tay bóp miệng Từ Lê Na, trực tiếp trút rượu vào miệng ả, khiến cô ta vùng vẫy, cổ họng nuốt rượu liên hồi nhưng vẫn không tài nào nuốt kịp tất cả, khiến lượng hô hấp ngày càng khó khăn vì bị ngạt.
Trong khi Từ Lê Na sắp không trụ nổi, thì người đàn ông ấy vẫn ngang nhiên trút rượu ồng ộc vào miệng cô ta.
May thay, khi sắp ngạt thở, Từ Lê Na đã gắng hết sức đẩy được hắn ta ra xa, tự mình cứu mình thoát chết trong gang tấc.
“Khụ…khụ…khụ…”
“Lăng Thanh, anh điên rồi.”
Ả ôm cổ ho sặc sụa, vừa ổn định hơn đã giương mắt lạnh lùng nhìn Lăng Thanh, ấm ức mắng nhiếc. Nhưng hắn vẫn chỉ cười một cách quỷ dị, rồi nói:
“Bây giờ cô mới biết thì muộn rồi.”
Nhàn nhã nói xong, hắn uống nốt chút rượu còn sót lại trong chai. Sau đó, đôi mắt phượng sắc bén ấy trở nên sắc lạnh như quỷ dữ, rồi hắn lại tiến về phía Từ Lê Na, buộc ả phải lui về giường ngủ, đến khi không còn đường lui phải ngã ngồi xuống giường thì thôi.
Và rồi, hắn ta lại đưa tay bóp chặt hai bên hàm của người phụ nữ đối diện, lãnh khốc tiếp lời:
“Cánh cửa địa ngục này là tự mày chui vào. Vậy nên cứ từ từ mà cảm nhận. Ngông cuồng cướp mất hạnh phúc và tình yêu của tao rồi, mày nghĩ xem tao còn gì để mất mà phải sợ cái thứ đáng chết như mày hả?”
Đến tận khoảnh khắc này, Từ Lê Na mới cảm thấy khiếp sợ. Vì hiện thực cho thấy, Lăng Thanh máu lạnh như quỷ sa tăng, ánh mắt của hắn như đang nói rằng, mạng sống của ả từ nay có thể kết thúc bất cứ lúc nào.
Lẽ nào trong trò chơi này, chính ả là kẻ phải mất mạng?
Ả không thể chấp nhận những điều đó, nên liền nói:
“Anh không sợ liên lụy Lăng gia, liên lụy bà nội mình sao? Nếu anh dám giết tôi, Từ gia sẽ liều chết cùng Lăng gia các người, đến khi nào thân bại danh liệt thì thôi. Lẽ nào anh không sợ?”
“Haha…haha… Hay! Tính toán rất hay, nhưng tiếc là mày tính sai một nước rồi. Mày biết nước đi nào không? Chính là sai khi cho rằng tao không dám làm gì mày đấy.”
Hắn bật cười khinh bỉ thật lớn giọng, rồi nói. Và vừa dứt lời thì hắn ta đã chuyển tay xuống chiếc cổ cao gầy của người phụ nữ, ra sức siết chặt.
Từ Lê Na kinh sợ thật rồi. Ả ghì chặt cánh tay của người đàn ông, hòng thoát khỏi sự trói buộc chết chốc kia, nhưng tuyệt nhiên bất thành.
“Đừng…mà…Tôi sắp…sắp…”
Đến câu nói van xin, ả còn không thể hoàn tất, chứng tỏ lực đạo Lăng Thanh dùng không hề ít.
Đứng trong hoàn cảnh quyết định quyền sống chết của người khác, hắn vẫn bình thản như đang đối diện với ruồi, muỗi, có thể đập chết bất cứ lúc nào.
Từng giây phút căng thẳng đến ngột ngạt trôi qua. Từ Lê Na đã bị siết cổ tới mặt mày chuyển sang đỏ tím, tròng mắt dần mơ hồ vì không còn oxy để thở, thì đúng lúc này hắn đã buông tay ra.
“Khụ…khụ…khụ…”
Như cá mắc cạn gặp được làn nước mát. Từ Lê Na sau khi được tha, ả đã mất sức ngã xuống giường, một tay ôm ngực cố gắng điều chỉnh nhịp thở, và những cơn ho khan khiến ả lã cả mồ hôi.
Chứng kiến kẻ thù như cá nằm trên thớt, Lăng Thanh tuyệt nhiên thích thú vô cùng. Hắn nhếch môi cười hài lòng, rồi nói:
“Đừng sợ, vì tao sẽ không cho mày chết một cách dễ dàng vậy đâu. Trước đây, tao vì thứ tình cảm ngu xuẩn với mày mà khiến người tao yêu khổ sở, giờ có cơ hội trã đũa, dĩ nhiên tao phải cho mày nếm trải mùi vị cô ấy đã từng trải. Thế nên, cứ từ từ mà cảm nhận.”
Cảnh báo xong, hắn ta xoay người đi về phía cửa, thì đúng lúc này Từ Lê Na đã ngồi dậy, giương mắt căm hận nhìn hắn, dõng dạc hỏi:
“Đến bây giờ mà mày vẫn tin cô ta một lòng một dạ với mày sao?”