《Bệnh viện C》
Trong phòng bệnh hiu quạnh, Mộc Ly Tâm mang sắc mặt tiều tụy nằm trên giường, tay ghim kim tiêm truyền nước.
Mộc Thái thì ngồi bên sofa phía đối diện, với gương mặc trầm ngâm. Tính tới thời điểm này ông đã mồ côi vợ được 23 năm, một mình nuôi dạy con gái lớn khôn. Ông chỉ muốn Mộc Ly Tâm bước trên con đường trải đầy thảm đỏ, nhưng hai lần liên tiếp ông bất lực đứng một bên nhìn cô đặt chân vào ngã rẽ tối tăm, tồi tệ nhất.
Yêu sai người, để lại giọt máu đào oan nghiệt. Rồi mai đây cô sẽ sống thế nào? Vừa làm mẹ, vừa làm ba như ông đã từng gồng gánh cả hai sao?
Nghĩ đến thôi, Mộc Thái đã xót xa vô cùng.
Không lâu sau đó, Mộc Ly Tâm đã mơ hồ tỉnh dậy. Nhìn trần nhà trắng xóa đập vào tầm mắt và mùi thuốc sát trùng thoang thoảng bên cánh mũi khiến cô khẽ giật mình, lo sợ đặt vội tay lên bụng.
Lúc này, Mộc Thái đã bước tới. Vừa nhìn thấy ba mình, cô liền hỏi:
“Ba, con của con vẫn ổn đúng không?”
Bản năng của một người mẹ khi chẳng may gặp phải chuyện gì, thì điều đầu tiên luôn nghĩ tới chính là con của mình.
Mộc Ly Tâm cũng thế, cô thật sự đang rất lo lắng cho đứa con bé nhỏ trong bụng. Nhưng Mộc Thái thì cứ mãi im lặng một hồi sau mới khẽ đáp:
“Ổn! Con đột ngột ngất xỉu là do suy nhược tinh thần lẫn cơ thể thôi, chỉ cần nghỉ ngơi hợp lý là được.”
“Cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến đứa bé đúng không ba?”
Mộc Thái nhẹ nhàng gật đầu, rồi kéo ghế ngồi bên cạnh giường bệnh. Sau đó, ông nắm tay cô con gái bé nhỏ của mình, rồi nói:
“Ba không ép con nữa. Ba vẫn tôn trọng mọi quyết định của con.”
Nghe ba mình nói vậy mà Mộc Ly Tâm mừng đến muốn khóc. Cuối cùng thì mối lo ngại lớn nhất trong lòng cô cũng đã được xóa bỏ.
“Con cảm ơn ba! Thay mặt cháu, cảm ơn ông ngoại nhiều lắm!”
Sau tất cả, cả hai ba con cũng chịu nhìn nhau mỉm cười. Mộc Thái trìu mến xoa đầu con gái, dịu dàng nói:
“Ba sắp xếp công việc đâu vào đấy rồi. Bây giờ, bất cứ lúc nào cũng có thể cùng con sang Pháp.”
“Không phải ba nói tối nay sẽ lên máy bay sao? Giờ mấy giờ rồi ba?”
“Gần 7 giờ rồi con, chuyến bay cử hành lúc 10 giờ. Nhưng sức khỏe con thế này làm sao đi được.”
“Vậy thì còn tận ba tiếng nữa, tới lúc đó con cũng khỏe hơn rồi. Giờ ba về nhà thu dọn hành lý, xong lát nữa chúng ta từ bệnh viện đến thẳng sân bay luôn.”
Mộc Ly Tâm điềm nhiên đưa ra đề nghị. Rõ là lòng cô đã dứt khoát muốn rời đi. Nhưng Mộc Thái thì lại đang do dự.
“Ba thấy không ấy dời lại hôm khác, chứ sức khỏe của con thế này ba không an tâm.”
“Ba à, con ổn thật mà. Hiện tại con chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây thôi.”
Nói đến đây, sắc mặt của cô đã trầm xuống như thể có nỗi lo âu gì đó.
“Con sợ nhà họ Lăng biết chuyện con mang thai, sợ Từ Lê Na làm hại đứa bé?”
Mộc Ly Tâm khẽ gật đầu. Quả nhiên chỉ có ba mới là người hiểu rõ tâm tư cô nhất.
“Hiện giờ, ngoài ba ra thì người quan trọng nhất với con chính là đứa bé. Đàn ông con có thể từ bỏ, nhưng không thể để mất con của mình.”
Mộc Thái nghe và hiểu nên ông gật đầu, rồi nói:
“Thôi được, nếu con đã muốn đi ngay tối nay thì ba con mình cùng đi.”
“Dạ! Vậy ba chuẩn bị hộ con.”
“Ừm, giờ con ngủ thêm đi. Chờ ba quay lại rồi chúng ta tới sân bay.”
“Dạ!”
Thế rồi, trong đêm hôm ấy Mộc Ly Tâm quyết định rời khỏi nơi đau thương này. Cô mang theo đứa con bé nhỏ trong bụng mình đến một vùng đất mới, tạo dựng cuộc sống mới.
Cô chọn cách làm mẹ đơn thân và quên hết tất cả mọi chuyện từng liên quan đến người đàn ông ấy.
Và dĩ nhiên khi con cô chào đời, nó sẽ được mang theo họ mẹ!
Khuya đêm hôm nay, tiết trời đặc biệt đẹp. Trăng sao đều sáng, cũng không có cơn gió nào thổi qua, đặc biệt thích hợp cho những chuyến bay xuyên Quốc gia.
Đêm nay, cũng là đêm động phòng của Lăng Thanh và Từ Lê Na. Nhưng giờ này hắn ở đâu?
Dĩ nhiên hắn lại uống say bí tỉ, rồi lang thang tới trước cổng nhà của người mình yêu.
Giương đôi mắt mông lung vì say nhìn lên cánh cổng sắt cao lớn, hắn bất giác nhếch mép cười đầy chán ghét.
“Đồ cái thứ vô tri vô giác, tại mày ngăn cách nên tao mới không gặp được người tao yêu…hức…chết tiệt.”
*Rầm.
Hắn tự mình lẩm bẩm mắng chửi cánh cửa, đã vậy còn vung chân đá thật mạnh một cái, tạo ra âm thanh chói tai lay động người bên trong.
“Mộc Ly Tâm, em ra đây cho anh! Anh không tin em hết yêu anh đâu. Anh biết em vẫn còn quan tâm anh mà, Mộc Ly Tâm, anh nhớ em lắm rồi!”
Lần này, hắn không bấm chuông mà dùng chính chất giọng say xỉn của mình phát ra giọng nói inh ỏi trước cổng nhà.
“Mộc Ly Tâm, anh cho em hai phút, nếu em không chịu ra gặp anh, thì anh lập tức đập đầu chết ngay tại đây cho em xem. Anh đã nói là anh bị oan, tại sao em không chịu tin anh chứ? Hôm đó, vì anh nhận được tin nhắn của em nên anh mới tới điểm hẹn, chứ nếu sớm biết đó là cái bẫy thì mọi chuyện đã không tệ hại như bây giờ.”
“Ly Tâm, em nghe anh nói gì không? Em ra đây đi…”
11 giờ khuya, hắn ta cứ đứng trước cổng nhà kêu réo, rồi kể lể inh ỏi, cuối cùng cũng khiến dì Kim phải chạy ra ngoài mở cổng.
Nhìn thấy cánh cổng lớn được mở ra, trong lòng người đàn ông liền vui mừng khôn xiết, nụ cười đi đôi ánh mắt hy vọng. Cho tới khi nhìn thấy người xuất hiện là dì Kim thì nụ cười cũng vụt tắt.
Còn dì Kim, sau khi nhìn thấy Lăng Thanh cầm rượu đứng bên ngoài thì không khỏi cau mày, bà lập tức phàn nàn ngay:
“Lăng thiếu, chẳng phải tiểu thư đã nói rõ với cậu rồi sao? Tiểu thư không muốn gặp cậu, sao cậu cứ mặt dày mày dạn tìm tới đây hoài vậy? Huống chi đêm khuya thế này còn la ó om sòm, náo động hết cả lên nữa.”
Bấy giờ, Lăng Thanh chỉ trưng đôi mắt phủ đầy hàn khí nhìn người phụ nữ đối diện, sau đó trầm giọng cất lời:
“Tôi muốn gặp Ly Tâm, bà tránh ra.”
Nói rồi, Lăng Thanh liền đi tới, nhưng còn chưa bước qua cửa đã bị dì Kim thẳng tay đẩy ra.
Bà cáu kỉnh lên tiếng:
“Tiểu thư đã đi rồi. Cậu về đi, đừng ở đây làm trò điên khùng nữa.”
Câu nói của dì Kim khiến Lăng Thanh sững người, vội vàng hỏi:
“Bà nói gì? Cô ấy đi đâu?”
“Tôi không biết, nhưng hiện giờ tiểu thư và lão gia đều không có ở nhà. Tôi khuyên cậu nên nhanh chóng rời khỏi đây, nếu không đừng trách tôi báo cảnh sát tố cậu cố ý gây rối trật tự.”
Nói rồi, dì Kim liền quay trở vào đóng sầm cửa lại, để mặc người đàn ông đó vẫn đang đứng ngây ra.
“Đi? Ly Tâm, em đi đâu vậy? Em chán ghét anh tới như thế sao?”
Tự hỏi, tự cười, tự mình tiếp tục nốc rượu vào người, rồi quay lưng, lững thững lê bước rời đi.
“Em à, em có biết kẻ điên này yêu em tới nhường nào không? Tại sao em không chịu nghe anh giải thích chứ, tin tưởng anh một lần cũng khó đến vậy sao?”
Hắn bây giờ như kẻ điên cuồng trí, nóng giận, bật khóc đều vô định.
Mất người yêu không đáng sợ, mà đáng sợ nhất là những ngày không có người yêu đều kinh khủng như ở địa ngục trần gian.