Sau khi cô chuẩn bị đầy đủ đồ đạc, Lâm Trạch Thần liền phái trợ lý Lâm Dương tới đón cô.
Thư Vãn xách túi xách đi lên một chiếc Maybach.
Còn tưởng rằng Lâm Dương sẽ trực tiếp đưa cô đến nhà Lâm Trạch Thần, không ngờ anh lại dẫn cô đến trung tâm thương mại.
Mấy thợ trang điểm vây quanh cô, chuẩn bị quần áo và còn trang điểm tinh xảo cho cô.
Một bộ lễ phục dạ hội giá trị xa xỉ, giống như là may riêng cho cô, mặc ở trên người cô, hoàn mỹ đến không có bất kỳ khuyết điểm nào.
Hơn nữa trên cổ, đeo một khối dây chuyền kim cương hơn ngàn vạn, càng làm nổi bật cô, cao quý thanh nhã, tươi mát thoát tục.
Cô nhìn mình xinh đẹp trong gương, cảm thấy rất xa lạ, không giống cô, ngược lại giống Ninh Uyển.
Nếu Quý Tư Hàn nhìn thấy mình như vậy, chắc chắn sẽ cảm thấy cô đang cố gắng bắt chước Ninh Uyển.
Cô tự giễu cười, nụ cười có chút chua xót.
Sau khi cải tạo xong, Lâm Dương nhanh chóng đưa cô đến Dạ Sắc.
Đây là nơi ăn chơi lớn nhất thành phố A, người tới nơi này không giàu thì cũng rất giàu.
Chủ yếu là nơi này cực kỳ chú trọng riêng tư, căn bản không có giám sát, cho dù có cũng khó có thể lấy được.
Rất nhiều bọn con cháu nhà giàu đều thích ở chỗ này làm chuyện xấu xa.
Lâm Trạch Thần chọn một nơi như vậy, tám phần là muốn trực tiếp chơi chết cô.
Thư Vãn vừa nghĩ tới mình sắp bị xâm phạm, trái tim từ từ nhảy lên.
Mắt thấy thang máy sắp đến tầng cao nhất, cô mới ổn định tinh thần, nắm chặt túi xách trong tay, đi theo Lâm Dương ra khỏi thang máy đi tới cửa phòng bao.
Lâm Dương lấy ra một thẻ VIP mở cửa.
Cửa vừa mở, ánh đèn mập mờ bên trong tràn ra, âm nhạc Âu Mỹ chậm rãi khẽ gõ bên tai.
Điều này cũng làm cho Thư Vãn có chút kinh ngạc, theo lý thuyết thưởng thức của Lâm Trạch Thần hẳn là loại phong cách náo nhiệt như hộp đêm, nhưng nơi này trang hoàng cao cấp, tươi mát thoát tục, ngay cả âm nhạc cũng không đinh tai nhức óc như trong hộp đêm, ngược lại còn làm cho người ta thoải mái.
Thư Vãn đứng ở cửa quan sát, một bàn tay rộng lớn mạnh mẽ bỗng nhiên ôm lấy eo cô.
Lâm Trạch Thần ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn lên má cô: “Bảo bối, hôm nay em thật xinh đẹp.”
Cô ghê tởm muốn nôn, quay đầu muốn tránh đi, lại không cẩn thận nhìn thấy người đàn ông ngồi ở khu sô pha.
Hắn mặc áo sơ mi trắng, cổ áo hơi mở rộng, lộ ra xương quai xanh quyến rũ mê người.
Tay áo xắn lên cánh tay nhỏ, khớp xương ngón tay thon dài cầm lấy ly rượu.
Rượu vang đỏ bên tdưới ánh đèn lờ mờ chiếu rọi, hiện ra hồng quang như huyết sắc, giống như ánh mắt hắn nhìn chằm chằm cô, đỏ tươi thấm vào người.
Thư Vãn không ngờ Quý Tư Hàn cũng ở đây, hơi có chút kinh ngạc.
Cô vốn cho rằng Quý Tư Hàn và Lâm Trạch Thần không phải là người cùng một giới.
Ít nhất Quý thị là thế gia tài phiệt châu Á, nắm giữ mạch máu kinh tế toàn châu Á.
Mà Lâm thị chẳng qua là đầu sỏ của thành phố A mà thôi, so với Quý thị mà nói, có thể nói là bé nhỏ không đáng kể.
Lại không ngờ tới hai người lại lén lút gặp nhau ở nơi vui chơi giải trí này.
Thư Vãn đột nhiên có chút may mắn ngày đó không gọi điện thoại cho Quý Tư Hàn.
Bằng không cô không chỉ mất hết thể diện, còn có thể bị cự tuyệt.
Quý Tư Hàn sao có thể vì cô mà đắc tội với bạn tốt của mình chứ.
Nhưng mà….. Tại sao hắn lại dùng ánh mắt đó nhìn cô?
Là bởi vì nhìn thấy cô bị nam nhân khác hôn, cho nên tức giận?
Ngay khi Thư Vãn miên man suy nghĩ, bỗng nhiên hắn thu hồi tầm mắt, giống như vừa rồi chỉ là hắn vô tình nhìn thấy cô mà thôi.
Trong lòng Thư Vãn run lên một cái, cô biết ngay, người lạnh nhạt như Quý Tư Hàn, sao có thể quan tâm cô có bị người khác hôn hay không.
Cô cũng dời ánh mắt đi, chuyên tâm đối phó với Lâm Trạch Thần: “Lâm tổng, sao anh lại dẫn tôi đến nơi này?”
Lâm Trạch Thần cưng chiều nhéo mặt cô: “Trước dẫn em đi gặp mấy người bạn, sau đó chúng ta đi chơi chút kích thích.”
Thư Vãn nghe nói như thế, sắc mặt thay đổi một chút, xem ra cô phải nhanh chóng nghĩ biện pháp thoát thân.
Đang suy nghĩ lát nữa ứng phó với Lâm Trạch Thần như thế nào, thì anh ta bỗng nhiên đẩy cô tới trước mặt Quý Tư Hàn.