Quý tổng, giới thiệu một chút, đây là người phụ nữ của tôi tên Thư Vãn.
Lời giới thiệu của Lâm Trạch Thần khiến Thư Vãn sửng sốt.
Không nghĩ tới danh phận mà bản thân từng hy vọng xa vời, lại được một tên biến thái ban cho.
Mà người đàn ông cô hy vọng xa vời kia, từ đầu đến cuối chỉ ngồi thưởng thức rượu, không nhìn cô một cái.
Dường như tất cả những gì xảy ra ở đây đều không liên quan đến hắn, lạnh nhạt như vậy, lại tuyệt tình như vậy.
Lâm Trạch Thần thấy Quý Tư Hàn không có nửa phần hứng thú, vội vàng nâng cằm Thư Vãn lên.
Quý tổng, anh nhìn xem, có phải cô ấy rất giống Ninh Uyển nhà anh không?
Hôm nay anh đến Ninh thị bàn dự án, gặp Ninh đại tiểu thư lớn lên cực kỳ giống Thư Vãn.
Hỏi thăm một phen mới biết được vị Ninh đại tiểu thư vừa về nước này là người phụ nữ của Quý Tư Hàn.
Hắn liền vội vàng đi Quý thị, mượn khuôn mặt giống nhau của Thư Vãn và Ninh Uyển lôi kéo làm quen với Quý Tư Hàn, lúc này mới thành công mời được hắn.
Lâm Trạch Thần nghĩ Quý Tư Hàn đã hạ mình, lát nữa nhất định phải mượn cơ hội này giành được hạng mục Thành Tây.
Nghe Lâm Trạch Thần nói, Quý Tư Hàn lúc này mới chậm rãi nâng đôi mắt lãnh đạm lên.
Anh nhìn cô từ trên xuống dưới như nhìn một người xa lạ.
Đôi mắt hoa đào của hắn như ở trong sương mù, làm cho người ta nhìn không ra chút cảm xúc nào.
Hắn bình tĩnh nhìn một hồi, lạnh nhạt nói một câu: “Kém hơn Uyển Nhi nhà tôi rất nhiều.”
Lời này giống như một thanh đao, hung hăng đâm vào tim Thư Vãn, đau đến máu tươi đầm đìa.
“Đương nhiên là không sánh bằng Ninh đại tiểu thư.”
Lâm Trạch Thần cầm lấy cằm của cô, giống như nhìn giống loài đê tiện, khinh miệt nói: “Cô ấy là cô nhi, không quyền không thế không bối cảnh, Ninh đại tiểu thư thế nhưng là con gái duy nhất của tập đoàn Ninh thị, có bằng cấp cao, chỉ số thông minh cao, cô ấy làm sao có thể so sánh được?!”
Đúng vậy, cô làm sao có thể so sánh được?
Trong mắt Quý Tư Hàn, cô chỉ là một thế thân, sao có thể so được với chính chủ?
Thư Vãn mím chặt môi, không nói một lời, trái tim đang rỉ máu…
Lâm Trạch Thần nói nhiều lời hạ thấp Thư Vãn như vậy, chính là để khen tặng Quý Tư Hàn.
Nhưng Quý Tư Hàn làm như không phát hiện ra, ngay cả ánh mắt cũng không nhìn Lâm Trạch Thần, hắn từ đầu đến cuối chỉ cúi đầu thưởng thức ly rượu.
Xem ra là không có hứng thú với loại đề tài này, Lâm Trạch Thần thức thời không nói nhiều, trực tiếp lôi Thư Vãn ngồi xuống đối diện hắn.
Bọn họ vừa ngồi xuống, một người đàn ông mặc âu phục đắt tiền bỗng nhiên mở một chai rượu, đưa tới trước mặt Thư Vãn.
“Thư tiểu thư đúng không, có thể uống rượu không?”
Thư Vãn không biết người đàn ông này là ai, có chút không dám uống.
Nếu anh ta bỏ chút đồ vào bên trong, đến lúc Lâm Trạch Thần muốn chơi cô thế nào thì chơi thế ấy.
Trong lúc cô do dự, người đàn ông bỗng nhiên nhếch môi cười, “Yên tâm, không có bỏ thuốc.”
Nam nhân cười đến ôn nhuận như ngọc, làm cho Thư Vãn thoáng yên tâm một chút.
Cô nhận lấy ly rượu, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, vẫn không dám nuốt xuống.
Bạn gái ngồi bên cạnh người đàn ông nhìn thấy, nhịn không được cười một tiếng.
Tôi nói này Lâm thiếu, người phụ nữ cậu tìm càng ngày càng không đẳng cấp, Lương Xuyên nhà tôi tốt bụng rót rượu cho cô ấy, cô ấy còn đề phòng không dám uống, thật sự là một chút mặt mũi cũng không cho.
Lương Xuyên trong miệng người phụ nữ, là anh em họ của Quý Tư Hàn, tên là Quý Lương Xuyên, cũng là một công tử ăn chơi trát tán, nhưng còn chưa đến mức biến thái như Lâm Trạch Thần.
Thư Vãn đi theo Quý Tư Hàn tới nay, chưa bao giờ gặp qua người nhà hay bạn bè của hắn, đây là lần đầu tiên cô gặp Quý Lương Xuyên.
Cô không khỏi quan sát anh ta nhiều hơn vài lần, bộ dạng có chút tương tự Quý Tư Hàn, nhưng không lãnh đạm như Quý Tư Hàn, ngược lại còn rất ôn hòa.
Người phụ nữ thấy Thư Vãn nghe được lời của mình, ngay cả phản ứng cũng không có, sắc mặt nhất thời đen xuống.
Ý tứ trong lời nói của cô ta rất rõ ràng, muốn đổi lại là người khác, nhất định có thể nghe ra ý ở ngoài lời, đơn giản chính là muốn ép cô uống hết chén rượu kia.
Cô thức thời hướng Quý Lương Xuyên bồi lễ, đem rượu uống một hơi cạn sạch, việc này cũng liền qua đi.
Nhưng cô cố tình giả bộ nghe không hiểu, không khỏi có hơi thất lễ.
Thư Vãn đương nhiên là nghe ra, nhưng cô ta là đang nói với Lâm Trạch Thần, không có trực tiếp nói với cô cho nên cô đương nhiên phải giả ngu.
Người phụ nữ bất mãn nhắc nhở Lâm Trạch Thần: “Lâm thiếu, hôm nay anh có thể gặp được Quý tổng, còn phải nhờ có Lương Xuyên nhà tôi giới thiệu giúp anh, nếu không anh sẽ không gặp được đâu, chớ nói chi là nói chuyện hạng mục, nhưng người phụ nữ của anh ngay cả ly rượu cũng không chịu uống, lát nữa còn chơi thế nào?”