Ôn Lam tức giận hỏi: “Cô ở đây làm gì?”
Thư Vãn đoán ra cô có thể là em gái của Ôn Hằng, cũng không cảm thấy kỳ quái với sự vênh váo tự đắc của cô.
Cô thản nhiên trả lời: “Ở toilet, đương nhiên là đi vệ sinh rồi.”
Ngữ khí của cô không tính là tốt, đối với người không tôn trọng mình, cô không muốn nhẫn nại nữa.
Nếu không sẽ giống như Triệu Du, cho dù cô chịu đựng cũng sẽ không làm đối phương cảm thấy áy náy, còn làm cho họ được voi đòi tiên.
Ôn Lam bị cô trả treo, nhất thời bị mất hứng.
“Hừ, tôi thấy cô đang chơi chiêu lạt mềm buộc chặt, cố ý trốn đi, để cho anh Cảnh Thâm lo lắng cho cô.”
“Tôi nói cho cô biết, đừng tưởng rằng được làm bạn gái của anh Cảnh Thâm là cô có thể bay lên biến thành phượng hoàng!”
“Anh Cảnh Thâm, chỉ có thể là của tôi!”
Lời cảnh cáo của Ôn Lam khiến Thư Vãn khẽ nhíu mày.
Cô trốn ở chỗ này là vì tránh Quý Tư Hàn, có quan hệ gì đến Cố Cảnh Thâm?
Não của Ôn gia tiểu thư này cũng úng nước à ?
Cô cũng không kiếm cớ giải thích với Ôn Lam, chỉ lạnh nhạt nhìn cô ta.
“Ôn tiểu thư, thân phận Cố tổng, chỉ sợ cô cũng không trèo cao nổi, cô không cần ở trước mặt tôi tìm cảm giác tồn tại.”
Cố Cảnh Thâm muốn kết hôn với Quý Ngữ Băng, thân phận Ôn Lam kém xa Quý Ngữ Băng, cô ta tốt nhất đừng si tâm vọng tưởng thì tốt hơn.
Thế nhưng Ôn tiểu thư không nghĩ như vậy, cô ta giơ tay lên, hung hăng tát lên mặt Thư Vãn một cái.
“Cô là thứ gì, tôi đường đường là Ôn gia đại tiểu thư, cần phải ở trước mặt cô tìm cảm giác tồn tại sao?!”
Một cái tát kia tới rất bất ngờ.
Thư Vãn không nghĩ tới Ôn gia tiểu thư thoạt nhìn ôn nhu yếu ớt lại động thủ đánh người.
Điều này làm cho cô bất ngờ không kịp đề phòng.
Cô muốn đánh trả ngay tại chỗ, nhưng thân thể yếu ớt này của cô không cho phép.
Chỉ bị đánh một cái, cả người liền bị vây trong trạng thái choáng váng.
Ôn Lam thấy bộ dáng này của cô, còn tưởng rằng cô sợ, càng vênh váo tự đắc.
“Tôi cảnh cáo cô, tốt nhất cách anh Cảnh Thâm xa một chút, bằng không lần sau thứ chờ đợi cô không phải là một cái tát đâu!”
Ôn Lam bỏ lại những lời này, xoay người đi ra toilet.
Thư Vãn nhìn bóng lưng cô ta, bỗng nhiên đầu óc bắt đầu xuất hiện nhiều vòng tròn quay trên đầu.
Trước khi cô ngã xuống, loáng thoáng nhìn thấy có một người đàn ông vọt vào, kế tiếp cô không còn biết gì nữa.
Chờ cô bình tĩnh lại, mới thấy rõ người vừa đỡ mình là Quý Tư Hàn.
Trái tim cô đột nhiên đập thình thịch không ngừng, thần thái khẩn trương cũng lộ ra ở trên mặt.
“Quý, Quý tổng……”
Trên khuôn mặt của Quý Tư Hàn không có bất kỳ biểu cảm nào, lông mày rậm hơi nhíu lại, thoạt nhìn hắn có chút phiền não bất an.
“Cô làm sao vậy?”
Thư Vãn cố gắng ổn định lại tâm trí, nhỏ giọng nói: “Vừa mới bị Ôn tiểu thư tát một cái, thiếu chút nữa bị cô ấy tát tới hôn mê.”
Cũng may lần này chỉ hôn mê vài giây, còn có thể dùng cái cớ này qua loa tắc trách.
Quý Tư Hàn nhíu chặt mày, càng nhíu chặt: “Vì Cố Cảnh Thâm, cô lại để cho người ta tát, thật đúng là tình thâm.”
Giọng nói của hắn mang theo sự trào phúng, nghe lạnh thấu xương, khiến Thư Vãn rất không thoải mái.
Đáy lòng cô sợ hãi, cố thản nhiên trả lời: “Cố tổng nếu biết tôi bị Ôn tiểu thư đánh, nhất định sẽ có ấn tượng cực kém với cô ấy, cái tát này cũng đáng giá.”
Quý Tư Hàn không ngờ cô mang theo tâm tư như vậy, ánh mắt nhìn cô càng thêm khinh miệt.
Thật đúng là không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.
Hắn buông tay đang ôm eo Thư Vãn ra, lấy khăn ướt chậm rãi lau ngón tay của mình.
Hành động này, lại làm cho Thư Vãn cảm thấy rất khó xử, ghét bỏ cô như vậy, vì sao còn muốn đỡ cô?