Quý Tư Hàn lau tay xong, dùng ánh mắt khó coi nhìn Thư Vãn: “Không phải tôi đã cảnh cáo cô, bảo cô cách Cố Cảnh Thâm xa một chút sao?”
Lúc vừa mới nhìn thấy Quý Tư Hàn xuất hiện ở trang viên Ôn gia, còn tưởng rằng hắn tới tham gia tiệc tối, không ngờ là tới tìm cô tính sổ.
Hắn thật đúng là có thiên lí nhãn, mới trôi qua một ngày đã biết cô và Cố Cảnh Thâm đang làm cái gì.
Nhưng mà việc này không thể trách cô, nếu không phải do Ninh Uyển thì cô đã sớm ở nhà chờ chết, cần gì phải cùng Cố Cảnh Thâm lui tới chỗ này.
Thư Vãn cũng không có ý định giấu diếm, trực tiếp ăn ngay nói thật: “Tôi định cách xa anh ấy một chút, nhưng Ninh Uyển nhà anh bắt tôi đi chiêu đãi anh ấy, nếu tôi không đồng ý, Ninh tổng sẽ bắt tôi bồi thường tiền, tôi chỉ đành không nghe lời anh mà đến đây thôi.”
Ý của cô là, muốn trách thì đi trách Ninh Uyển nhà hắn, đừng kiếm chuyện ở chỗ của cô.
Quý Tư Hàn nhếch môi cười nhạo một tiếng: “Nếu không phải do cô leo lên giường Cố Cảnh Thâm, cô ấy sẽ bảo cô đi tiếp đãi cậu ta?”
Lời này ý là nói là cô tự mình tìm lấy.
Quả nhiên là người trong lòng của hắn, cho dù cô ta có làm gì thì hắn cũng sẽ không trách cứ.
Thư Vãn bỗng nhiên lại có chút tự mình hiểu lấy, cũng không mở miệng nói tiếp.
Quý Tư Hàn đến gần cô một bước, sau khi bức cô lùi lại trên vách tường, một tay chống lên đỉnh đầu cô, cúi đầu nhìn cô.
“Cố Cảnh Thâm vừa mới ở trước mặt mọi người, giải trừ đính hôn với Quý thị, có phải do cô them mắm thêm muối hay không??”
Cố Cảnh Thâm giải trừ hôn ước với Quý thị?
Thư Vãn sửng số, không biết cái nồi này ở đâu tự dưng rơi xuống đầu cô.
Sao cô không biết mình có bản lĩnh lớn như vậy, lại có thể khiến Cố Cảnh Thâm giải trừ hôn ước với Quý Thị.
Cô mím chặt môi đỏ mọng không nói lời nào, ở trước mặt Quý Tư Hàn, giải thích vô dụng, nhiều lời cũng vô ích.
Quý Tư Hàn lại gần cô một chút, mùi thơm nhẹ tỏa ra từ cánh mũi, khiến tâm thần Thư Vãn rối loạn.
Cô mất tự nhiên quay đầu, môi lại không cẩn thận đụng qua gương mặt hắn.
Thân thể Quý Tư Hàn cứng đờ, thần sắc hơi trở nên phức tạp.
Thư Vãn thì cảm thấy có chút xấu hổ: “Ngại quá, tôi không cố ý.”
Quý Tư Hàn nhìn vẻ mặt thẹn thùng của cô, chậm rãi thu hồi suy nghĩ phức tạp, lạnh lùng nói: “Đây là thủ đoạn câu dẫn đàn ông của cô?”
Thư Vãn nghe nói như thế, cảm xúc xấu hổ trong lòng dần dần tiêu tán, làm cho cô có chút vô lực.
Cô im lặng một lúc lâu, lạnh nhạt nói: “Quý tổng, anh không cần lo lắng, tôi câu dẫn ai, cũng sẽ không câu dẫn anh.”
Thần sắc Quý Tư Hàn lại càng lúc càng kém.
Hắn nhìn vào mắt cô nhưng không nhìn ra tâm tư gì, ngược lại chỉ thấy một tia ảm đạm từ đáy mắt lộ ra.
Giờ phút này nói không nên lời là tâm tình gì, chỉ cảm thấy phiền não không thôi.
Quý Tư Hàn cũng im lặng một lát, cho đến khi lông mày dãn ra, dần dần khôi phục lãnh đạm xa cách như ngày thường.
Hắn mới lạnh lùng nói một câu: “Tốt nhất là như vậy, nếu để cho tôi biết cô đối với tôi có tâm tư gì…”
Thư Vãn nghe vậy, nửa bước không nhường: “Quý tổng yên tâm, nhiều năm như vậy tôi chưa từng động tâm với anh, sau khi tách ra thì càng không thể.”
Quý Tư Hàn nhất thời bị cô làm cho á khẩu không trả lời được, ánh mắt rét lạnh dần dần tràn ngập ra một tia ác ý.
Nhìn Quý Tư Hàn như vậy, Thư Vãn có chút sợ hãi, cằm vừa ngẩng lên đã chậm rãi rủ xuống.
Trong khoảng thời gian ngắn, bọn họ lại lâm vào trầm mặc dài dằng dặc.
Giống như ai mở miệng nói chuyện trước, người đó sẽ bại trận.
Thật lâu sau, ngoài cửa truyền đến tiếng Cố Cảnh Thâm nói chuyện với Ôn Lam.
Lúc này Quý Tư Hàn mới buông tay ra, đứng thẳng người, lùi về phía sau một bước.