Sau hơn một canh giờ đánh đấm cùng với những tán cây, Bạch Ngân Hoa cũng đã thấm mệt mà vứt kiếm rồi ngồi bệt xuống đất. Cứ tưởng giáo huấn những cây đó xong xuôi thì nàng sẽ bớt giận nhưng cứ mỗi lần nghĩ lại đến cảnh tượng Lục Thừa Phong trừng mắt nhìn mình, nàng càng tức giận mà chửi mắng y.
“Lục Thừa Phong huynh đúng là đáng ghét. Huynh từ chối ta thì thôi đi. Lại còn vì nữ nhân khác mà chèn ép ta. Huynh nói xem ta là muội muội, vậy đây là cách hành xử của huynh đối với muội muội của mình sao? Âyyaaaa tức chết ta màaaa!”
Bỗng nhiên một giọng nói khác lạ ở đâu vang lên “Đừng tức giận nữa mà!”
Ngân Hoa bĩu môi, nhíu mày quát “Ai đấy?”
“Là ta đây nè!”
Bạch Ngân Hoa nhìn xung quanh chẳng thấy một bóng người nào, xung quanh đó ngoài những chiếc lá bị nàng đánh rớt xuống thì chỉ có Tiểu Bạch đang nhìn chằm chằm về phía nàng. Ngân Hoa hoảng loạn thu kiếm về tay mình rồi kêu lên “Là ai giả thần giả quỷ hù dọa ta? Mau chóng ra đây!”
Lúc này Tiểu Bạch nhảy đến chân của nàng, giọng nói ấy lại vang lên “Là ta, Tiểu Bạch đây!”
“Tiểu… Bạch?”_Bạch Ngân Hoa vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào tiểu bạch thố đang đứng dưới chân mình, sau đó vội ngồi xuống ôm nó lên “Ngươi có thể nói được sao?”
“Thật ra ta là bạch thố tinh tu luyện gần được trăm năm, lúc tỷ săn được ta là lúc ta đang trốn chạy một con sói trong rừng. Khi tỷ bắt được ta, cứ nghĩ rằng bản thân mình chưa tu thành hình người lại sắp thành thỏ nướng luôn rồi. Nhưng không ngờ được tỷ nhận làm thú cưng, vừa bất ngờ lại vừa biết ơn. Hôm nay tỷ biết ta là yêu rồi, nếu tỷ không giết ta, ta nhất định sẽ báo đáp tỷ vào một ngày không xa.”_Tiểu Bạch nói.
Bạch Ngân Hoa phì cười “Tiểu Bạch dễ thương như vậy. Ngân Hoa ta làm sao lại có thể giết chứ. Có ngươi ở đây cũng tốt, lúc buồn bực có thể tâm sự cùng ngươi rồi!”
“Vậy… tỷ có thể nào đừng tức giận nữa không? Ta cảm thấy Thừa Phong ca ca cũng không phải là cố ý đâu, chỉ tại Trương tiểu thư đó quá xéo sắc thôi.”_Tiểu Bạch nói.
Bạch Ngân Hoa giận dỗi đáp “Vậy huynh ấy cũng không nên quá đáng với ta như vậy!”
Tiểu Bạch nhanh chóng đáp “Tỷ nghĩ xem, người ta cố ý mua kẹo đến để xin lỗi tỷ. Kết quả bị tỷ trách mắng lại còn bị đuổi ra ngoài. Ta cảm thấy tâm trạng của huynh ấy lúc đó cũng không ổn lắm đâu.”
Bạch Ngân Hoa nghĩ ngợi một lúc rồi nhìn người bạn nhỏ của mình mà hỏi “Vậy là ta sai sao?”
“Tỷ không sai, huynh ấy cũng không sai. Cả hai người chỉ là hiểu nhầm nhau, ai cũng nóng tính cứng đầu, chưa chịu thấu hiểu nhau thôi.”_Tiểu Bạch an ủi.
“Vậy ta phải làm sao đây?”_Bạch Ngân Hoa sốt ruột hỏi.
Tiểu Bạch vội trả lời “Giữa tình hình căng thẳng này, ta nghĩ rằng nếu một trong hai người chịu xuống nước, nhẹ nhàng ngồi xuống nói chuyện với nhau. Ắt hẳn hai người sẽ hòa hợp lại thôi!”
“Thật ư?”
“Đương nhiên rồi! Tiểu Bạch ta nói không sai đâu!”_Tiểu Bạch giọng điệu khoa trương đáp.
“Được! Vậy ta đi tìm huynh ấy!”
Bạch Ngân Hoa nói rồi đặt Tiểu Bạch xuống mặt đất sau đó nhanh chóng chạy đi tìm Thừa Phong.
…—————-…
Bạch Ngân Hoa lúc này đôn đáo chạy đi tìm Lục Thừa Phong để xin lỗi. Nhưng đi đến hết chỗ này đến chỗ kia, lục tung hết cả Thành Dương phái cũng chẳng thấy bóng dáng của y đâu.
Trong lúc nàng đang sốt ruột thì nhìn Hoa Thần đang đi dạo cùng một nữ đệ tử khác liền chạy đến “Hoa Thần sư tỷ! Tỷ có nhìn thấy Phong ca ca ở đâu không?”
Hoa Thần đáp “Thừa Phong? Ta không nhìn thấy đệ ấy. Sao thế?”
“Kì quái! Ta tìm hết cả Thành Dương phái này rồi nhưng vẫn không thấy huynh ấy ở đâu.”_Bạch Ngân Hoa sốt ruột nói.
Lúc này, nữ đệ tử đứng cạnh Hoa Thần lên tiếng “Lúc nãy ta thấy Thừa Phong sư huynh đến gặp chưởng môn. Cũng có thể người đã kêu sư huynh đi bắt yêu ở đâu đó rồi.”
Bạch Ngân Hoa đang trạng thái lo lắng, nhận thấy có tin tức liền kích động “Thật ư?”
“Vâng!”
“Vậy ta cảm ơn nhé! Hoa Thần sư tỷ, ta xin phép đi trước!”_Bạch Ngân Hoa nói rồi đưa tay hành lễ với sư tỷ của mình rồi nhanh chóng rời đi.
…—————-…
Nghĩ đi nghĩ lại, nếu là đi xin lỗi thì đáng nhẽ không nên đi tay không như vậy. Để thể hiện thành ý của mình, Bạch Ngân Hoa quyết định xuống núi, đến chợ mua một thứ gì đó để dỗ ngọt Thừa Phong.
Loay hoay một vòng cũng chẳng biết mua gì, Bạch Ngân Hoa trong đám đông đang ngây người ra thì nhìn thấy quầy bán kẹo trông vô cùng hấp dẫn “Vừa nãy huynh ấy mua kẹo hồ lô cho ta, vậy thì ta cũng mua lại cho huynh ấy kẹo hồ lô!”
Nói rồi nàng cũng chẳng nghĩ gì thêm liền nhanh chóng chạy lại sạp hàng “Bán cho cháu ba xâu kẹo hồ lô với ạ!”
“Được, được! Đợi một chút nhé, có ngay thôi!”_Chủ sạp hàng tay đang bận làm kẹo mà nói.
Trong lúc nàng đang tập trung nhìn cách làm kẹo của ông chủ sạp hàng thì một giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên “Lấy cháu hai cây kẹo đường hình thỏ!”
“Được! Công tử này đợi chút nhé, ta đang làm cho vị cô nương này!”
Giọng nói đó lại vang lên lần nữa, nhưng lúc này ánh mắt hướng về phía cô nương bên cạnh mình mà nói “Bạch Ngân Hoa? Muội sao lại ở đây vậy?”