Hồng Điệp Yêu

Chương 79: Làm Hòa



“Bạch Ngân Hoa? Muội sao lại ở đây vậy?”

Nghe có người gọi tên mình, nàng liền nhanh chóng ngẩn đầu. Hóa ra là Thừa Phong, nàng vừa nhìn thấy y, đôi mắt sáng rực, khóe miệng nở nụ cười “Phong ca ca? Huynh chẳng phải đang làm nhiệm vụ mà sư phụ giao cho sao?”

Lục Thừa Phong biểu cảm bất ngờ hỏi “Sao muội biết cha giao nhiệm vụ cho ta?”

“Lúc nãy ta đi tìm huynh có hỏi qua một tiểu sư muội mới biết huynh đi làm nhiệm vụ.”_Bạch Ngân Hoa đáp.

“À! Lúc nãy cha kêu ta đi xử lí chút việc ở Lâm An thành, đang trên đường về thì nhìn thấy ở đây có bánkẹo đường nên ghé vào.”_Lục Thừa Phong nói xong liền trực tiếp hỏi thêm “Vậy muội sao lại ở đây?”

“Ta đến mua kẹo!”

Lúc này ông chủ đã làm xong kẹo rồi đưa ra cho hai người “Kẹo của hai người đây!”

Lục Thừa Phong hào phóng đưa ra một thỏi bạc đặt xuống bàn sau đó cầm lấy kẹo rồi nói “Nhiêu đây chắc đã đủ rồi nhỉ? Ta trả luôn cho vị cô nương này! Vậy nếu dư ra thì ông cứ lấy luôn đi nhé!”

Ông chủ vui mừng cầm lấy thỏi bạc đáp “Đủ rồi! Đủ rồi! Khách quan đi thong thả!”

Thừa Phong quay qua nhìn Ngân Hoa, ánh mắt trìu mến trao nàng mà lên tiếng “Đi thôi!”

Bạch Ngân Hoa gật đầu ngượng ngùng rồi bước đi.

Cả hai im lặng đi được vài bước thì đột nhiên cùng nhau quay về hướng đối phương rồi lên tiếng “Ta…”

Bởi vì đồng thanh nói, nên hai người họ đều ngại ngùng mà không dám nhìn nhau. Lúc sau, Lục Thừa Phong mới lên tiếng

“Hay là muội… nói trước đi!”

Bạch Ngân Hoa mặt đỏ bừng, đưa kẹo trên tay mình cho Thừa Phong rồi ấp úng nói “Ta… thật ra mua kẹo này… cho huynh đấy. Không phải lúc nãy huynh mua kẹo này cho ta sao? Bị ta làm rơi xuống đất rồi thì ta mua đền cho huynh. Sẵn… sẵn tiện xin lỗi huynh luôn.”

“Xin lỗi? Muội xin lỗi ta chuyện gì vậy?”_Thừa Phong trơ mắt nhìn nàng hỏi.

Bạch Ngân Hoa vội đáp “Thì… lúc nãy ta nghĩ đi nghĩ lại. Cảm thấy huynh đứng giữa ta và Trương Y Phàm đó ắt hẳn sẽ khó xử, ta lại… có phần hơi chèn ép huynh. Cho nên…”

“Cho muội!”_Lục Thừa Phong nói rồi đưa chiếc kẹo đường trên tay cho Ngân Hoa. Nàng nhìn y khó hiểu vài phần, khuôn mặt biểu cảm hoang mang, ngơ ngác mà đưa tay nhận lấy kẹo.

Thấy nàng đã cầm kẹo của mình, Lục Thừa Phong nói tiếp “Nếu muội đã thông suốt, suy nghĩ cũng chín chắn được như vậy thì ta cũng chỉ biết thưởng cho muội hai cây kẹo này thôi”

“Vậy… huynh không giận ta sao?”

“Không! Dù sao thì Trương Y Phàm không biết là vô tình hay cố ý đã làm hỏng tranh của muội, muội tức giận cũng là chuyện thường tình. Chúng ta… cứ xem như huề nhau đi!”_Lục Thừa Phong nói rồi cắn lấy một viên kẹo hồ lô, vừa nhai vừa cười với nàng.

“Vâng!”

“Được rồi! Chúng ta cùng nhau về nhà thôi!”_Lục Thừa Phong nói rồi nắm lấy tay của nàng dắt đi.

Mặt trời dần lặn đi, ánh hoàng hôn lãng mạn dần lấp đầy khung cảnh tấp nập, nhộn nhịp vốn có của một khu chợ lớn. Lục Thừa Phong cùng Bạch Ngân Hoa tay trong tay vừa đi, vừa cười, vừa nói như thể cả hai đang quay về khoảng thời gian trước chỉ có hai người chơi cùng nhau. Bầu không khí trừu tượng kia bỗng chốc như chỉ còn lại hai người họ cùng với tiếng cười đùa như trẻ con ngây thơ, vô lo vô nghĩ thật sảng khoái.

…—————-…

Buổi sáng sớm, cảnh trượng một gian phòng quen thuộc. Mặt trời đang dần ló dạng, lúc bấy giờ cũng mới tầm năm, sáu giờ sáng. Bên ngoài, một tiểu sư muội của Thành Dương phái hối hả chạy đến phòng của Bạch Ngân Hoa, liên tục vừa gõ cửa, vừa gọi nàng.

“Ngân Hoa sư tỷ! Ngân Hoa sư tỷ mau dậy đi!”

Bên trong phòng, Ngân Hoa vẫn còn nằm ngủ say sưa. Nhưng nhờ tiếng động mãnh liệt của tiểu sư muội bên ngoài, nàng cuối cùng bị làm cho thức giấc. Bạch Ngân Hoa nhăn nhó, ưỡn người cố lấy sức rồi uể oải ra mở cửa. Giọng nói còn mớ ngủ kêu lên “Có chuyện gì vậy?”

“Hồi sư tỷ! Chưởng môn kêu ta đi gọi sư tỷ. Bảo tỷ nhanh chóng đến sân luyện võ. Giọng điệu… có đôi phần tức giận!”

Ngân Hoa nghe đến hai từ “tức giận” đó, đôi mắt liền mở to ra hốt hoảng, miệng liên tục kêu “Chết ta! Chết ta rồi!” sau đó nhanh chóng quay lưng vào trong, vội sửa soạn thay y phục.

Thì ra là tối hôm qua, Lục Tư Đường dặn dò nàng, Thừa Phong, còn có Trần Khải Ngôn vào giờ mão tập trung ở sân luyện võ kiểm tra năng lực sau chuyến đi. Không ngờ lúc đó còn có Trương Y Phàm, tiểu thư khuê các như nàng ta thế mà cũng đòi tham gia bằng được. Bạch Ngân Hoa lại còn thách đấu, cá cược so tài với nàng ta trong buổi kiểm tra sáng nay. Chết tiệc! Vậy mà nàng lại quên mất, ngủ đến mơ màng.

…—————-…

Sân luyện võ, nơi rộng lớn nhất nhì Thành Dương Phái. Bởi sự lợi hại trong kiếm pháp của phái này, đệ tử theo học trên dưới trăm người, vì vậy sân này lúc được xây nên đã tốn không ít tâm tư lẫn tiền của của những bậc tiền bối đời trước.

Lục Thừa Phong, Trần Khải Ngôn và Trương Y Phàm đã đến từ sớm để chuẩn bị cho buổi kiểm tra sáng nay từ rất sớm. Phải khoảng nửa tiếng sau thì Lục Tư Đường mới đến. Ông khá hài lòng về hai nam tử ông nuôi dạy này và cũng đôi chút bất ngờ về vị tiểu thư họ Trương đây. Mỉm cười không lâu, ông lại chỉ biết thở dài rồi lại nghiêm mặt khi không thấy bóng dáng của Bạch Ngân Hoa.

Lúc sau, bóng dáng nhỏ nhắn của một nữ hiệp mặc hồng y đang tức tốc chạy lại chỗ bốn người kia. Nàng vừa chạy đến vừa kêu to như báo hiệu “Ta đến rồi! Sư phụ, con đến rồi!” đến tơi nơi, mồ hôi đã thấm cả khuôn mặt, hơi thở gấp rút mà nàng vẫn cố cười trừ với Lục Tư Đường “Bái kiến sư phụ! Ngân Hoa đến rồi!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.