Thời gian nhanh chóng qua đi. Hai ngày nghỉ nhanh chóng kết thúc, hôm nay là thứ sáu, Minh Anh lại bắt đầu trở lại với công việc.
Vừa tới công ty, cô liền thấy mọi người đang xúm lại bàn tán, ánh mắt có vẻ nghiêm trọng, làm cô không khỏi tò mò tới hỏi: “Có chuyện gì sao hả mọi người?”
Nghe thấy cô hỏi thế, một người trong nhóm liền giải thích: “Minh Anh biết gì chưa, trợ lí Phong vừa gặp tai nạn đấy!”
Minh Anh nghe vậy thấy rất bất ngờ, không tin: “Tai nạn sao? Hôm nào vậy chứ, hai hôm trước anh ấy vẫn còn đi ăn liên hoan cùng chúng ta mà!”
Rõ ràng hôm đấy anh ấy còn đến chúc cô một ly, sao mới hai ngày qua đi mà lại gặp tai nạn thế này!
Như Ý liền giải thích: “Thì chính cái hôm liên hoan đó đấy, trợ lý Phong bắt taxi về nhà. Trên đường về lại gặp tai nạn.”
“Không biết có nặng lắm không?” Minh Anh hỏi lại.
Tú ở một bên lắc đầu phiền não: “Nghe nói khá là nặng đấy, gãy mấy cái xương sườn, chân bị gãy, may là chỉ chấn thương đầu nhẹ. Tận tối hôm qua mới tỉnh lại, báo lại nên mọi người cũng mới biết.”
Một người trong phòng thương cảm nói: “Tội nghiệp trợ lý Phong quá!”
“Thế tài xế bỏ chạy kia tóm được chưa?” Như Ý nhớ ra vấn đề này liền hỏi Tú, người biết khá rõ chuyện lần này.
Minh Anh nghe vậy không khỏi bất ngờ, há hốc miệng: “Tài xế bỏ chạy sao? Thế người kia gây ra tai nạn xong cố tình bỏ chạy sao ạ?”
Thu Hà đứng một bên, hai tay khoanh trước ngực, liếc xéo Minh Anh, vẻ mặt khó chịu nhìn cô: “Chứ sao nữa. Trợ lý Phong cũng là người có quy tắc, uống say bắt taxi về, do kẻ kia lái xe ẩu tông vào, chẳng lẽ anh ấy muốn như thế à?”
Khóe miệng Minh Anh giật giật, bị đáp trả bằng thái độ này làm cô không thoải mái.
Cô đây không biết mới hỏi, có cần phải thái độ thế không?
Tú không nhận ra được mùi thuốc súng đang thoang thoảng bay qua, vẫn vô tư trả lời: “Vẫn đang bỏ trốn, công an cũng đang truy lùng rồi.”
Ngừng một chút, anh liền nhìn mọi người, hỏi ý kiến: “Mọi người nghĩ xem, chúng ta bàn bạc xem hôm nào tới thăm cậu ấy đi!”
“Đúng vậy, chúng ta cũng nên đi thăm anh ấy.” mọi người gật đầu tán thành. Người ta bị thương nặng như vậy, theo lý cũng nên đi thăm nom chút.
Tất cả mọi người cùng nhau bàn bạc thời gian nào cho hợp lý để đi thăm bệnh, sau khi chốt xong thời gian, vẫn chưa đến giờ làm, lại tiếp túc buôn chuyện tiếp.
“Trợ lý Phong gặp nạn như thế, không biết ai sẽ là người tiếp quản vị trí của anh ý nhỉ? Sếp chúng ta chắc không đến nỗi cho anh ấy nghỉ việc mà tuyển người mới đâu ha.” Giang Linh tò mò hỏi. Cô cũng là một trong những người làm việc tại A&A sớm nhất, cũng ngoài ba mươi, có thể nói là đàn chị trong phòng.
Kiều Vy ở một bên nghe thế, liền phản bác ngay: “Làm gì đến mức đó, giám đốc sẽ không hành xử như thế đâu, chắc sẽ có người làm thay tạm thời!”
Sau lần cãi nhau về chuyện “cửa sau” hay “cửa chính” của Minh Anh, thái độ của mọi người đối với Kiều Vy có chút ngượng ngập. Mọi người ai cũng biết suy nghĩ, đối với lời nói của Như Ý không phải là không có lý.
Tưởng chừng sự ngượng ngùng này sẽ kéo dài lâu, nhưng cũng nhờ buổi liên hoan tối hôm đó, và nhờ cả thái độ nhiệt tình, hồ khởi, vui vẻ với mọi người, mọi thứ như được kéo trở về lúc ban đầu, ai cũng coi như chuyện cãi vã hôm đó như chưa hề xảy ra nữa. Thế nên hôm nay Kiều Vy mới có thể nói chuyện với mọi người một cách tự nhiên như này.
Thu Hà ở một bên suy tư: “E rằng sẽ nghỉ làm hơi lâu đấy. Gãy chân thế kia lâu lành lắm, chưa kể các di chứng về sau nữa.”
“Công việc trợ lý giám đốc này, ai sẽ tiếp quản đây? Công việc này không hề dễ dàng chút nào đâu.”
“Tôi nghĩ cũng bình thường mà, mọi khi người đó sẽ làm công việc chuyên môn của mình, nếu làm trợ lý tạm thời của sếp thì tôi nghĩ làm việc lặt vặt là chủ yếu, phụ trách các công việc mà sếp trực tiếp giao phó.” Một người khác phân tích, ý này thật sự cũng rất hợp lý.
Minh Anh ở một bên lắng nghe, không nói gì, là một nhân viên mới như cô, đối diện với các vấn đề như này vẫn nên im lặng thì hơn.
Mà những việc liên quan đến tên kia, cô không muốn cùng bàn luận như không có gì.
“Điều quan trọng nhất là có nhiều thời gian ở cùng với sếp nha.” Như Ý lúc này cảm thán nói, ánh mắt sáng ngời. Lời hàm chứa phía sau ai cũng hiểu cả.
Giang Linh dội ngay một gáo nước lạnh cho cô: “Bớt mơ đi, chắc gì đã đến lượt chúng ta mà tưởng tượng.”
Là nhân viên ai mà chả có mong muốn được gây ấn tượng với sếp, gần gũi với sếp, nhưng mà biết bao nhiêu người, làm gì đến lượt bọn cô, đặc biệt là bản thân cô ta, ngoài ba mươi nhưng vẫn ế…
Bị nói vậy, Như Ý có chút không vui: “Nhỡ đâu may mắn được thì sao?”
Ai mà chả có ước mơ…
Thu Hà lúc này mở miệng: “Khả năng chọn phụ nữ như chúng ta là hơi khó rồi. Nếu mà muốn chọn phụ nữ thì ngay ban đầu sếp chọn trợ lý Phong làm gì. Sếp của chúng ta chắc thuộc dạng không gần nữ sắc rồi!”
Ai mà chả muốn, có phải mình cô ta đâu cơ chứ!
Một người khác không đồng ý: “Không gần nữ sắc cái gì? Với trưởng phòng thân thế còn gì!”
“Thì là bạn bè nên mới thế. Bạn bè cũ bao giờ mà chả thân thiết hơn.” Kiều Vy ở một bên lại lên tiếng. Trong lòng khinh bỉ đống suy nghĩ của đám người này. Người ta cũng là người đẹp trai, có tiền, có quyền, thiếu gì phụ nữ, cần gì đám người hạ đẳng như này à!
Gia Hân gia nhập cuộc trò chuyện, ánh mắt khó có thể hình dung: “Mà nếu chọn đàn ông em cứ thấy sao sao ý!”
Tú ngay lập tức không vui, ánh mắt hờn dỗi nhìn về phía cô nhân viên mới: “Trợ lý Phong thời gian trước cũng đã làm, sao em không thấy sao?”
Đàn ông thì sao? Thì không làm được mấy công việc này hả?
Nghe Tú nói xong, Gia Hân liền cảm thấy có chút ngại ngùng, đang không biết làm sao chữa ngượng. Giang Linh một bên phân tích tiếp: “Hoặc có thể trong thời gian này sếp làm việc không cần đến trợ lý luôn. Muốn cái gì sai nhân viên như chúng ta ai làm mà chả được.”
Như Ý lập tức đứng lên, vỗ vỗ ngực, tuyên bố hùng hồn: “Vậy thì em sẽ tình nguyện để sếp sai bảo, muốn em làm gì cũng được.”
“Thôi thôi đi cô, trong phòng này ai mà chả muốn như thế, đâu phải riêng cô.”
Minh Anh âm thầm nghe, âm thầm suy nghĩ, âm thầm cảm thán.
Ai muốn thì muốn, ai mơ thì cứ mơ, cô đây thì chịu. Với quả bom hạng nặng như anh, tìm cách tránh càng xa là càng tốt!
…
Văn phòng Giám đốc.
Bảo Ngọc đứng trước bàn làm việc của Giám đốc, lo lắng nói: “Vị trí trợ lý của anh hiện tại tính như nào đây? Trợ lý Phong bị tai nạn như vậy, không thể tiếp tục công việc, nhưng vị trí trợ lý của anh không thể để trống được.”
Hoàng Anh ngồi ngửa người ra phía thành ghế, bình tĩnh nói: “Anh sẽ xem xét để tạm một người làm thay, em không cần lo quá đâu.”
Tìm người làm thay, Bảo Ngọc đã sớm dự đoán được, nhưng từng đường đi nước bước của của Hoàng Anh rất bí ẩn, cô khó có thể đoán đúng được. Lần này cũng thế, cô không thể đoán được dự định anh sẽ làm gì tiếp theo nữa.
“Anh định chọn ai, hay là để em làm vị trí này cho.” Bảo Ngọc nghĩ ngợi đề xuất chúng bản thân mình.
Hoàng Anh nghe vậy, ngay lập tức lắc đầu phản đối: “Không được, em đang là trưởng phòng còn rất nhiều việc phải làm, phải quản cả cấp dưới nữa, việc này em không thể đảm nhiệm được. Anh đã nói rồi, để anh xem xét tìm người phù hợp.”
Thấy anh đã nhất quyết như vậy, theo sự hiểu biết anh bao nhiêu năm, Bảo Ngọc biết bản thân chẳng thể xoay chuyển anh được nữa, nên cũng không tiếp tục tranh luận vấn đề này nữa.
Vào phòng gặp anh vốn có hai chuyện, một là chuyện trợ lý, hai là chuyện về tìm đối tác. Bảo Ngọc đem tập tài liệu đã chuẩn bị kỹ càng xuống bàn để anh xem xét lại.