Câu Trả Lời Của Định Mệnh

Chương 102: Ngồi tù mấy năm nhỉ



Sáng hôm sau, trùng hợp hôm nay là ngày nghỉ lễ giỗ tổ nên Minh Anh được nghỉ. Nhưng Minh Anh vẫn như nằm trên đống lửa, không biết số phận sẽ đi về đây nữa. Công việc thì mất, nếu bị khởi kiện còn có khả năng phải ngồi tù. Đen đủi không lời nào có thể nói hết.

Tâm trạng phức tạp đã là một chuyện, lại còn ở trong trạng thái trung gian, vẫn còn ở trong nhóm chat của công ty, vẫn thấy tin nhắn mọi người chúc nhau nghỉ lễ vui vẻ, mà bản thân vẫn chưa biết tương lai mình sẽ đi về đâu.

Lăn lộn trên giường đau khổ không biết làm nào, điện thoại bỗng nhiên rung lên, cô với tay lấy, nhìn thấy là Hoàng Anh gọi tới, cô ngay lập tức bật dậy, ngồi thẳng người điều chỉnh giọng nói cho bình ổn nhất: “A lô, giám đốc.”

Hoàng Anh: “Gặp nhau đi!”

Minh Anh: “…”

Gặp nhau!!!

Tại quán cà phê.

Minh Anh dùng tốc độ nhanh nhất tới địa chỉ mà Hoàng Anh đã báo trước. Tại thời điểm cô tới nơi, liền thấy anh đã ngồi đợi ở trong một góc khá là vắng người.

Cô vội vàng đi đến, lễ phép mà chào hỏi: “Chào giám đốc…”

Ngừng lại một chút, Minh Anh thấy lời này có chút không hợp lý, vội chỉnh lại: “Chào anh.”

Hôm qua anh ga bảo sa thải cô rồi mà. Chào là giám đốc làm gì?

“Ngồi đi.”

Minh Anh theo lời anh kép ghế ngồi đối diện, vừa ngồi yên chỗ đã không kìm được mà vội hỏi: “Anh muốn gặp tôi không biết là có chuyện gì?”

Hoàng Anh nhàn nhã uống một ngụm cà phê rồi nói: “Có khá nhiều chuyện để nói. Về phương án giải quyết mà cô tự đưa ra, cũng vì những lời khẳng định của cô nữa. Những lời cô nói hôm qua, có một điều tôi thừa nhận, tôi đánh giá cao năng lực của cô, muốn đem cô về công ty để công ty có thêm nhân tài mới để ngày càng phát triển. Những điều còn lại, tôi không phủ nhận cũng không có đồng tình với ý kiến đó.”

“Bạn tôi cũng có nói giúp cô, tôi nghĩ cô biết lý do. Với cả điều kiện cô đưa ra, đối với tôi không phải là không có lợi ích. Xét trên phương diện đó, tôi chấp nhận việc giải quyết mọi chuyện trên cơ sở hòa bình. Nhưng mọi thứ cần phải thật rõ ràng, và có sự chấp thuận của hai bên.”

Minh Anh thắc mắc trong lòng. Anh bạn kia của anh nói giúp cô là có lý do. Lý do là gì chứ?

Có gì đó sai sai…

Nói xong một tràng dài, Hoàng Anh đưa một tập tài liệu đã chuẩn bị sẵn về phía cô. Minh Anh thấy vậy có chút ngờ vực, cầm lên.

Một dòng chữ in lớn đập thẳng vào mắt cô.

Hợp đồng lao động!!!

Hoàng Anh dựa người về phía ghế, bắt đầu giải thích: “Hợp đồng này được thiết lập dựa trên lợi ích của hai bên. Do tôi là bên bị hại, nên phần lợi ích của tôi sẽ được đẩy lên. Tôi nghĩ đây là phương án tôi ưu nhất, cách giải quyết tốt nhất cho tranh chấp của chúng ta, tôi có được lợi ích, cô cũng tránh được kiện tụng. Cô đọc đi, rồi cho tôi biết ý kiến.”

“À… À.” Minh Anh gật gù bắt đầu mở ra đọc.

Chịu giải quyết bằng biện pháp hòa bình là cô tạm an tâm hơn rồi.

Minh Anh cầm bản hợp đồng lên, bắt đầu đọc thầm trong đầu.

Bên A là anh ta. Bên B là cô.

Hợp đồng này sẽ có hiệu lực trong vòng sáu tháng.

Một loạt điều khoản trong hợp đồng khá là dài…

Khái quát lại một cách ngắn gọn. Thứ nhất, điều khoản đầu tiên, trong thời hạn hợp đồng có hiệu lực thì bên A, có nghĩa là anh ta có quyền yêu cầu cô thực hiện mọi yêu cầu mà anh ta mong muốn ( Không yêu cầu những việc xâm phạm đến thân thể, nhân phẩm và danh dự phía cô hay bất kỳ ai khác ngoài cô) và phải thực hiện một cách nhanh chóng.

Minh Anh vừa đọc xong đã bị sốc bởi điều khoản này, lập tức hỏi lại: “Tôi còn tưởng chỉ là hợp đồng ghi nợ thôi?”

Hoàng Anh nhìn cô, bình tĩnh trả lời: “Cô đọc hết đi rồi hẵng hỏi lại. Tôi nói lại, đây là phương án tối ưu nhất mà tôi có thể chấp nhận. Nếu cô không thể chấp nhận thì cũng phải là không có cách giải quyết. Tôi sẽ vẫn gửi đơn kiện đi, chúng ta ra tòa.”

Ngưng một chút, anh mỉm cười nhìn cô, câu nói hàm chứa ý tứ sâu xa: “Mà tôi nghĩ, cô đủ thông minh để biết những việc cô làm có thể ngồi tù mấy năm nhỉ.”

Hàm ý đe dọa tràn đầy trong câu nói.

Thái dương Minh Anh phút chốc giật liên hồi, lầm bầm bực bội: “Làm ơn đừng có nói từ thông minh được không?” cô bắt đầu thấy dị ứng với mấy từ này quá.

Suốt ngày gán cô với từ này là sao chứ?

Hoàng Anh nhíu màu nhìn cô: “Cô nói cái gì?”

Minh Anh lập tức lắc đầu nguầy nguẩy, chối bay biến: “Không không, tôi định nói là làm phiền anh cho tôi thời gian đợi tôi đọc kỹ hợp đồng.”

Nghĩ lại anh ta nói cũng đúng, cô đang là người phía bị hại, giờ anh ta đã chịu hòa giải hòa bình với cô là may lắm rồi. Vậy nên anh ta đã muốn yêu cầu gì, cô nghe theo cũng là phải thôi.

Còn đang định bắt bẻ điều khoản này, nhưng mà nó vẫn hợp lý quá…

Thôi tiếp tục xem tiếp nào.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.