Lâm Nghiên Hy muốn hét lên cầu cứu nhưng cổ họng như bị nghẹn lại, toàn thân từ sớm đã cứng đờ không thể nhúc nhích.
Cô cố mở mắt thật to nhưng chỉ toàn là một màu đen bao phủ, ngay cả một tia sáng nhỏ nhoi cũng không xuất hiện để cứu lấy cô.
Bên ngoài mưa càng lúc càng lớn, hai bên tai Lâm Nghiên Hy ù lên, cảm giác khó thở dồn dập, nước mắt lăn dài trên gương mặt đờ đẫn.
Hơi nóng càng lúc càng tiến gần bên mặt Lâm Nghiên Hy, đôi mắt cơ hồ trở nên đờ đẫn.
“Hy Hy, em làm sao vậy? Có chỗ nào khó chịu sao?”
Lâm Nghiên Hy giật mình trước giọng nói phát ra bên tai, cô vô thức bấu chặt ga giường, sợ hãi hỏi: “Lục Nghị?”
Bàn tay to lớn ấm nóng xoa nhẹ trên mặt cô, giọng nói dịu dàng của Kiều Lục Nghị vang rõ: “Là anh.”
Sự căng thẳng tột độ trong lồng ngực Lâm Nghiên Hy như được giải phóng, sự tủi thân đột ngột dâng trào. Trong giây phút vừa hoảng loạn vừa vui mừng, Lâm Nghiên Hy không kìm được bật khóc.
Ngày đó tỉnh dậy, dù biết bản thân mất đi ánh sáng, Lâm Nghiên Hy cũng chưa từng tuyệt vọng, bởi khi ấy cô còn có Kiều Lục Nghị bên cạnh.
Nhưng vừa rồi thì khác, Lâm Nghiên Hy không những bị nhốt chặt trong bóng tối, ngay cả việc phản kháng trước những nguy hiểm cũng thể, mà Kiều Lục Nghị cũng không ở bên.
Trước phản ứng khác thường của Lâm Nghiên Hy, tâm tư Kiều Lục Nghị càng rối loạn. Anh vội đỡ cô ngồi dậy, ôm chặt vào lòng lo lắng.
“Em làm sao vậy? Chỗ nào khó chịu?”
Lâm Nghiên Hy không tự chủ ôm siết lấy Kiều Lục Nghị, cảm nhận được hơi ấm thật sự mà không phải ảo giác, rào chắn phòng vệ trong lòng cô liền hạ xuống.
Cũng chưa bao giờ, cô ghét đôi mắt mình như hiện tại.
Qua một lúc bình ổn lại tâm trạng, Lâm Nghiên Hy không muốn Kiều Lục Nghị bận tâm vì mắt của cô, đành bẻ sang chuyện khác: “Sao anh sờ em?”
“Hửm?!” Giọng Kiều Lục Nghị thể hiện rõ sự ngỡ ngàng, rất nhanh nghiêm túc biện minh: “Anh không có ý xấu, là vì da em lạnh nên anh mới sờ kiểm tra xem em có bị bệnh không.”
“Vậy nếu da em không lạnh thì sao?”
Sau câu hỏi dò xét bất ngờ của Lâm Nghiên Hy, Kiều Lục Nghị hồi hộp quên cả thở. Phần nào nắm thóp được suy nghĩ trong đầu anh, cô đánh nhẹ lên lưng anh trách: “Còn dám nghĩ, bác sĩ đã nói là một tháng, anh muốn thì tự xử đi.”
Tiếng thở dài não nề của Kiều Lục Nghị bỗng vang khẽ bên tai Lâm Nghiên Hy, anh ôn nhu vuốt tóc cô, thật lòng bộc bạch: “Bạn nhỏ Hy Hy, ngay từ khi em xuất hiện trong đời anh, trong lòng anh em đã ngang nhiên chiếm vị trí đặc biệt. Cho dù chuyện gì xảy ra, anh cũng không thể phản bội em, dù là bàn tay của chính mình.”
Lâm Nghiên Hy: “…”
Thôi không trêu Lâm Nghiên Hy nữa, Kiều Lục Nghị đỡ cô nằm xuống, anh nằm sát bên cạnh ngắm nghía mặt cô, tuy da thịt có hồng hào nhưng quầng thâm mắt không giấu được.
Anh đưa tay sờ sờ má cô, hết bóp rồi nắn đến ửng đỏ lên. Bao nhiêu nhớ nhung, muộn phiền suốt nhiều ngày không gặp đều tan biến ngay tức khắc.
Lâm Nghiên Hy để mặc Kiều Lục Nghị véo mặt mình, sực nhớ ra có chuyện không đúng liền hỏi: “Chẳng phải chỗ anh không thể bay sao?”
“Vì là phi cơ riêng không cố định giờ bay, hôm nay trời vừa tạnh mưa anh liền về.”
“Sẽ không an toàn…”
Thấy được nét mặt trầm xuống vì bất an của Lâm Nghiên Hy, Kiều Lục Nghị đương nhiên hiểu được nỗi lo trong lòng cô, nhưng so với điều đó anh càng lo lắng việc cô không có anh bên cạnh.
Tương tự đêm nay, nếu không Kiều Lục Nghị trở về đột ngột không báo trước, anh sẽ không biết dáng vẻ sợ hãi này của Lâm Nghiên Hy.
Nửa chữ cô cũng chưa từng than vãn với anh, nhưng anh biết rất rõ, chỉ mỗi việc không còn nhìn thấy đã khiến cô thiếu an toàn, huống chi đã nhiều ngày cô phải ngủ một mình.
Dù thân thiết đến thế nào, Lâm Nghiên Hy cũng sẽ không làm phiền đến Tuệ Mẫn. Đối với Kiều Lục Nghị thì khác, dù cô không muốn làm phiền thì anh vẫn tự nguyện để cô làm phiền, khi đó cô có thể hoàn toàn dựa dẫm vào anh.
Kiều Lục Nghị gác chân lên người Lâm Nghiên Hy, quấn chặt lấy cô, thay đổi bầu không khí không vui bằng lời trêu chọc: “Anh không quan tâm nguy hiểm, anh chỉ sợ không được ngủ cùng Nhị thiếu phu nhân.”
Quả nhiên, khi nghe lời này Lâm Nghiên Hy lập tức bật cười, bàn tay nhỏ vỗ nhẹ trên tấm lưng lớn của Kiều Lục Nghị một cái.
Kiều Lục Nghị sờ sờ đầu Lâm Nghiên Hy, trầm lắng hỏi: “Mấy bữa nay châm cứu thế nào rồi.”
Nhắc đến, cảm xúc trong lòng Lâm Nghiên Hy trầm xuống ít nhiều, cô lo nói ra chuyện vì điều trị muộn nên thời gian hồi phục có thể chậm hơn dự kiến sẽ chẳng khác gì đang trách anh. Thế nên, cô giấu đi sự thật, nói dối để anh an lòng: “Bác sĩ nói đang có tiến triển tốt, kiên trì thêm sẽ sớm nhìn thấy lại.”
Kiều Lục Nghị “ừm” một tiếng dài trầm ngâm trong cổ họng, cuối cùng cũng nói ra nỗi lòng giấu kín bấy lâu: “Lúc em thấy lại, tuyệt đối không được chê anh.”
Không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng cười khẽ ngọt ngào của Lâm Nghiên Hy truyền vào tai Kiều Lục Nghị.
Bên ngoài, trời mưa rơi lạnh lẽo chưa dứt. Bên trong, hơi ấm xuất phát từ hai con tim chưa từng hạ nhiệt.