“Anh nói ai?”
Hàn Mạt theo phản xạ hơi nghiêng đầu trước giọng nói có hơi lớn tiếng của A Lãng bên cạnh, anh điềm thản nhắc lại: “Thư Lê.”
“Đang yên đang lành, đột nhiên ông chủ lại muốn đưa thêm người đến bảo vệ Nghiên Hy làm gì?” A Lãng khó hiểu cau mày, lo bận tâm chuyện này mà quên cả ăn sáng: “Nghiên Hy chắc chắn không thích đâu, trước đây đều là cô ấy theo bảo vệ người khác, giờ lại để hết người này đến người khác bảo vệ cô ấy…”
Hàn Mạt ngồi bên cạnh vẫn thản nhiên ăn sáng trong lúc A Lãng đang nghiêm túc phân tích vấn đề, đợi cậu ngừng mới lên tiếng: “Trước đây cô ấy là Lâm Nghiên Hy, nhưng bây giờ cô ấy là Nhị thiếu phu nhân của Kiều gia, cậu nói có thể để cô ấy bảo vệ người khác sao?”
Ăn xong, Hàn Mạt rút khăn giấy trong hộp trên bàn lau miệng, trước khi trở về phòng thay quần áo đi làm liền vỗ vỗ vai A Lãng, giải đáp thắc mắc của cậu: “Từ nay, ông chủ sẽ đưa Nghiên Hy ra ngoài thường xuyên, kể cả đi công tác.”
A Lãng lập tức hiểu ra mọi chuyện, nếu như Kiều Lục Nghị đã nghĩ đến chuyện đưa Lâm Nghiên Hy ra ngoài thường xuyên hơn thì việc tuyển một vệ sĩ nữ theo bảo vệ cô cũng là điều dễ hiểu.
Kết thúc bữa sáng, A Lãng lái xe đến khu huấn luyện đặc biệt của Kiều gia. Nơi đây thành viên nữ rất ít nhưng thành tích vô cùng nổi trội không thua kém đàn ông.
Trước đó phải kể đến Từ Di Nhiên, một tay bắn tỉa xuất sắc nhất ở khu huấn luyện, nhưng rồi “nữ tài kiệt” này cũng kết hôn, lập gia đình, lặng lẽ khép lại một thời lẫy lừng.
Sau Từ Di Nhiên, đến lượt Lâm Nghiên Hy trở thành hậu duệ kiệt xuất, thành tích trong bài kiểm tra bắn tỉa chưa từng tuột xuống hạng ba, mà Kiều Lục Nghị đối với việc này cực kỳ tự hào. Đổi lại là A Lãng có một cô bạn gái giỏi như vậy, cậu cũng sẽ hất mặt tận trời xanh.
Nói về Thư Lê, chỉ trong hai năm đầu gia nhập huấn luyện đã đạt được thành tích nổi trội, chưa kể đến lý lịch từng là vệ sĩ chuyên nghiệp có kinh nghiệm theo bảo vệ nhiều nhà tài phiệt.
Nếu như Tuệ Mẫn được chọn theo bảo vệ Lâm Nghiên Hy là do có mối quan hệ thân thiết với cô thì Thư Lê được chọn là nhờ vào năng lực.
Đến nơi, A Lãng trực tiếp đi thẳng vào lối dẫn đến khu hành chính. Trong phòng nhân sự, Thư Lê đã có mặt chờ sẵn, phong thái cực kỳ nghiêm chỉnh, tinh thần luôn trong trạng thái chờ lệnh.
Sau khi trao đổi với tổng quản lý, A Lãng từ tốn kéo ghế đối diện Thư Lê ngồi xuống, không chút khách khí bàn vào thẳng chuyện chính.
“Từ nay trở đi, cô sẽ theo bảo vệ Nhị thiếu phu nhân bất kể là ở nhà hay bên ngoài, sự an toàn của cô ấy sẽ do cô chịu trách nhiệm, nếu xảy ra chuyện cô sẽ phải chịu toàn bộ hậu quả. Dĩ nhiên, ông chủ sẽ trả công xứng đáng cho cô, nhất định sẽ công bằng cho đôi bên, cô có vấn đề gì cần hỏi không?”
“Không có.” Thư Lê kiên định đáp, tuy trước đây không chung tổ với Lâm Nghiên Hy nhưng đã nói chuyện qua vài lần, cũng có thể xem là đã quen biết.
Dưới ánh nắng từ cửa sổ chiếu xuyên vào trong, gương mặt Thư Lê vừa đáng tin tưởng lại vừa có chút gì đó khó gần. Tựa như một bông hồng đen gai góc tỏa ra hương thơm khiến người người muốn dừng lại chiêm ngưỡng.
A Lãng nhìn thấy dáng vẻ này của Thư Lê, bỗng nhiên nhớ tới lời nhận xét của Hàn Mạt về cậu: “Cuộc sống của tôi trước nay đều là một màu đen ảm đạm, từ khi cậu xuất hiện tôi mới thấy được ánh mặt trời.”
Khốn kiếp! A Lãng nhớ đến đột nhiên xấu hổ không chịu được. Cũng chẳng hiểu tại sao ngày đó Hàn Mạt chỉ đề nghị mỗi câu về sống với anh thì cậu lại sẵn sàng cuốn gói theo mà bỏ cả em trai.
Loạn rồi! Loạn hết rồi! A Lãng nhìn thấy cô gái hợp mắt, thay vì rung động lại nhớ đến Hàn Mạt!
Tuy trong lòng không ngừng mắng mỏ Hàn Mạt, A Lãng lại không thể phủ nhận ở cùng anh sướng hơn ở với A Nhĩ. Nếu ở cùng A Nhĩ, A Lãng là anh trai phải lo tất cả mọi thứ, nhưng ở cùng Hàn Mạt lại được anh lo trọn vẹn từ A đến Z, việc nhà cũng không cần động đến.
Tạm gác chuyện cá nhân sang một bên, A Lãng đợi Thư Lê lấy hành lý xong cùng đi đến biệt thự của Kiều Lục Nghị. Trên đường đi, cậu vẫn tranh thủ thời gian phổ biến những vấn đề cần lưu ý sau khi đến chỗ Kiều Lục Nghị sống, tránh trường hợp đáng tiếc không đáng.
Cùng lúc đó, ở nhà Lâm Nghiên Hy đang châm cứu trị liệu, tuy đã quen dần nhưng cơn đau vẫn không cách nào làm quen được. Có điều, dù đau cách mấy đi chăng nữa, cô tuyệt đối không rên rỉ hay than vãn.
Kiều Lục Nghị cũng vì buổi trị liệu của cô mà nghỉ làm buổi sáng, dù biết rõ nếu thấy cô đau đớn anh sẽ không đành lòng cho cô tiếp tục, nhưng anh cũng đã nghĩ thông suốt, anh không thể để cô sống mãi mãi trong bóng tối, càng không thể cô chịu thêm tủi thân.
Không giống lần trước tránh né, lần này Kiều Lục Nghị ngồi bên cạnh Lâm Nghiên Hy nắm chặt tay cô tiếp sức mạnh. Tuệ Mẫn đứng gần đó lén lút dõi theo cách Kiều Lục Nghị nhìn Lâm Nghiên Hy, trạng thái còn hớn hở hơn cả người trong cuộc.
Trong thời gian lưu kim châm cứu, Kiều Lục Nghị hết bóp tay lại tới nắn chân Lâm Nghiên Hy, cô bị anh phá không yên liền buột miệng nhắc nhở nhỏ: “Anh đừng sờ nữa.”
Không ai nói gì, Tuệ Mẫn và vị bác sĩ liền tự đảo mắt vờ như không nghe, không thấy, không biết.
Đúng lúc A Lãng đến nơi, từ cửa vào đã lên tiếng báo cáo: “Ông chủ, đã đưa Thư Lê đến.”
“Thư Lê?” Lâm Nghiên Hy bất giác khẽ phát ra tiếng ngạc nhiên, nét cười trên mặt lập tức biến mất.