Việc chụp ảnh bìa quảng bá trang sức dự kiến kéo dài ba ngày, hôm nay là ngày cuối cùng. Lôi Hòa Nghi và Cung Huyền Thương phối hợp ăn ý cho nên thời gian kết thúc sớm hơn mọi người nghĩ.
Hai người sau khi thay đồ xong trở ra thì nhìn thấy đạo diễn Macxen cũng có mặt, sau giây phút bất ngờ Lôi Hòa Nghi liền bình tĩnh đi đến mỉm cười chào hỏi.
– Đạo diễn, sao chú lại đến đây?
– Đến thương lượng với hai đứa chút chuyện.
– Chuyện gì vậy ạ?
– Chụp poster, chú vừa thương lượng lại với tổ sản xuất và nhà đầu tư rồi. Hiện tại cần hỏi ý của cháu và tên nhóc kia mà thôi!
Vừa nói vừa đưa mắt nhìn ra sau lưng cô là Cung Huyền Thương, nở nụ cười thâm ý mà chỉ ông và anh mới hiểu. Cung Huyền Thương mặt vẫn tỉnh bơ, tỏ vẻ hiếu kỳ nhướn mày nhìn ông. Đạo diễn cười một tiếng, có một loại xúc động muốn tiến đến vỗ đầu tên nhóc ranh ma họ Cung này.
Lôi Hòa Nghi cũng nhìn về phía anh, Cung Huyền Thương chậm rãi đi về phía cô.
– Đạo diễn, chúng ta vừa đi vừa nói đi ạ!
– Ừ!
Đạo diễn ra ngoài xe trước, Lôi Hòa Nghi và Cung Huyền Thương đi đến chỗ Olearn và Lantana báo một tiếng. Ảnh đã chụp xong, hiệu quả tốt ngoài sức tưởng tượng cho nên hai người cũng không cần nán lại để làm gì vì thế ngỏ lời đi trước.
Lantana biết Lôi Hòa Nghi chuẩn bị đi chụp poster thì nằng nặc đòi đi chung. Cô quá hiểu việc chụp ảnh, tám – chín phần à không mười phần chắc chắn là do Cung Huyền Thương bày ra. Nhìn cái cách đạo diễn nhìn anh như thể hận không thể đi đến đập anh mấy phát là hiểu.
Lôi Hòa Nghi không đành lòng trước sự năn nỉ của Lantana cho nên để cô ấy đi cùng, mà Lantana đi thì Olearn không lý nào lại vắng mặt. Bốn người thống nhất sau đó gọi cho Ninh Mẫn báo tin đồng thời hẹn nhau khi nào đến địa điểm chụp poster sẽ gửi địa chỉ cho Ninh Mẫn.
Xong xuôi bốn người lập tức ra xe, Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi đi cùng đạo diễn Macxen trên chiếc Limousine của ông ấy còn Olearn và Lantana đi xe riêng đuổi theo sau.
Trên xe, Lôi Hòa Nghi uống chai nước Cung Huyền Thương đưa sang rồi nhìn đạo diễn:
– Việc chụp poster suy nghĩ của chú như thế nào vậy ạ?
Đạo diễn Macxen vắt chéo chân, tay nắm thành nắm đấm đưa lên miệng ho rồi nói:
– Mọi người xem qua một vài phân đoạn của cháu và Cung Huyền Thương diễn đều có chung một suy nghĩ là hiệu ứng CP giữa hai đứa nhất định bùng nổ cho nên việc chụp poster hẳn sẽ có một số thay đổi.
Lôi Hòa Nghi nhìn Cung Huyền Thương, anh nhún vai ra hiệu nên nghe đạo diễn nói. Theo đó, Macxen cũng tiếp tục lên tiếng:
– Cháu và Vincent vẫn sẽ hợp tác chụp poster với nhau như thường, có điều sau khi kết thúc mọi người muốn cháu và Cung Huyền Thương cùng nhau làm một bộ ảnh ngọt ngào riêng biệt xem như phúc lợi cho người hâm mộ. Việc nữ chính và nam phụ bỏ lỡ nhau vì sinh tử nhất định để lại nhiều tiếc nuối cho người xem cũng như những người hâm mộ cặp đôi này. Vì thế nếu như hiệu ứng CP phát triển mạnh, người yêu thích cặp đôi của cháu và Cung Huyền Thương quá nhiều đồng thời doanh thu của bộ phim vượt mức mong đợi thì chúng ta sẽ cho phát hành bộ ảnh này để an ủi cũng như cảm ơn mọi người. Rachel, cháu thấy sao?
Lôi Hòa Nghi chống cằm suy tư sau đó nghiêng đầu nhìn Cung Huyền Thương.
– Cung Huyền Thương, anh đồng ý không?
Cung Huyền Thương vẫn giữ bộ dạng vân đạm phong khinh không chút để ý.
– Tôi thì sao cũng được, quyết định là ở em!
Lôi Hòa Nghi mím môi, dưới ánh mắt nóng rực của đạo diễn Macxen đành thỏa hiệp, gật đầu đồng ý.
– Được ạ, nếu mọi người đã thống nhất thì cháu cũng không thể nào từ chối được, mọi người không thất vọng với thành quả là cháu mừng rồi!
– Cảm ơn cháu, Rachel!
Đạo diễn Macxen cười ôn hòa với Lôi Hòa Nghi, khi nhìn sang Cung Huyền Thương thì nụ cười tươi hơn nhưng đầy ý khinh bỉ còn anh đối với sự khinh bỉ này của ông làm như không thấy, đưa tay lên miệng che đi khóe môi không kìm được mà cong lên đầy vui vẻ.
Không bao lâu sau xe dừng lại tại một thị trấn xinh đẹp ngay cạnh cánh đồng hoa oải hương. Không khí trong lành thoang thoảng hương hoa len lỏi vào hơi thở từng người, Lôi Hòa Nghi thích thú hít sâu một hơi vươn vai đầy thỏa mãn.
Lantana và Olearn cũng đến đang ở sau lưng mọi người.
– Nghi bảo, thị trấn này đẹp thật!
– Mình cũng thấy vậy!
Hai cô gái thân mật khoác tay nhau nhìn cảnh vật xung quanh không ngừng thán phục.
Đạo diễn Macxen từ phía sau đi lên dẫn đường.
– Hôm nay không cần chụp ảnh ngay, chỉ dẫn mấy đứa đi thăm quan địa điểm làm quen trước để lấy cảm xúc mà thôi. Dù sao Cung Huyền Thương và Rachel mấy ngày nay chụp ảnh quảng bá cũng rất mệt mỏi rồi.
Vừa đi vừa nói, bốn người phía sau lẽo đẽo theo sau. Đi sâu vào lòng thị trấn, cảnh vật chỉ có đẹp hơn chứ không kém đi. Không có sự nhộn nhịp vội vã của thành thị ngược lại có sự thanh bình, mộng mơ. Lôi Hòa Nghi và Lantana thích thú cười tít cả mắt, Cung Huyền Thương và Olearn đi phía sau nhìn hai cô gái nở nụ cười cưng chiều.
Mọi người đi một lúc thì đột nhiên Lantana kéo tay Lôi Hòa Nghi chỉ về một hướng, cô nhìn theo hướng tay cô ấy chỉ. Bên đó là Ninh Mẫn, Iris, Vincent và hai cô gái khác, một người trong số đó cô có quen, chính là người hôm trước đã cứu cô khỏi tai nạn xe – Khương Mộ Vy. Người còn lại so với ba cô gái kia xinh đẹp không kém nhưng lại mang nét trầm lắng, yên tĩnh giống như một bức tranh mỹ nhân vậy khiến người ta vừa nhìn đã thấy lòng mình khoan khoái, tĩnh lặng.
Lôi Hòa Nghi nói vài lời với đạo diễn rồi cùng Lantana đi sang đó, Olearn và Cung Huyền Thương cũng đi theo.
Ninh Mẫn và Iris cũng đã nhìn thấy bốn người, đi ra cổng đón.
Khương Mộ Vy nhận ra Lôi Hòa Nghi, nói vài câu với cô gái đối diện rồi đi ra mà cô ấy có vẻ là chủ nhân của ngôi nhà nên đi theo Khương Mộ Vy ra ngoài cổng.
Lôi Hòa Nghi khách sáo vài câu với hai người Iris và Ninh Mẫn sau đó chào hỏi Khương Mộ Vy.
– Khương tiểu thư, không ngờ lại gặp cô ở đây!
– Tôi cũng không nghĩ là chúng ta lại có duyên như vậy. Còn nữa, sau này cứ gọi tôi Mộ Vy hoặc Vy Vy là được, gọi Khương tiểu thư quá xa lạ rồi!
– Được!
Lôi Hòa Nghi nhìn sang cô gái bên cạnh, Không đợi cô tò mò Khương Mộ Vy đã kéo tay cô ấy:
– Đây là bạn của tôi – Lily, cô ấy sống ở Provence được nhiều năm rồi nhưng cô ấy vẫn là người châu Á như chúng ta. A, tên tiếng Trung của cô ấy là Trầm Tư Anh.
– Rachel!
Lôi Hòa Nghi mỉm cười đưa tay ra, Trầm Nguyệt Anh lịch sự bắt tay chào hỏi:
– Hân hạnh làm quen, đúng rồi ngoài Vy Vy ra thì Iris cũng là bạn của tôi. Nếu cô là bạn của hai người họ thì chúng ta cũng không cần tỏ ra xa lạ nữa.
– Được!
– Vậy… có thể giới thiệu cho tôi những người còn lại được không, ngôi nhà này của tôi hiếm khi đón tiếp nhiều khách như thế này.
– Không vấn đề!
Khương Mộ Vy đột nhiên choàng qua vai cô mấy, gương mặt ranh ma nhướng mày.
– Thế anh chàng Vilmorin của cậu đâu?
– Nói bậy gì đó!
Khương Mộ Vy vội rút tay lại che miệng cười khúc khích, Trầm Nguyệt Anh vuốt má rồi dẫn mọi người vào nhà.
Căn nhà hai tầng của Trầm Nguyệt Anh không tính là lớn nhưng một mình cô ở thì xem như rất rộng rãi. Có điều đột nhiên xuất hiện nhiều người như vậy dĩ nhiên có chút chật chội.
Cô ấy mở cửa đưa mọi người vào trong, vừa bước vào một loạt tiếng bước chân lộc cộc vang lên liên hồi. Lôi Hòa Nghi và mọi người nhìn xuống thì thấy rất nhiều chú chó chạy đến vây quanh, ước chừng không dưới mười chú chó. Có rất nhiều giống chó khác nhau, trong đó có hai con Alaska cỡ lớn, hai con Corgi, Poodle, Golden, Border Corli, hai con Samoyed, hai con Papillon, Pomeranian (phốc sóc)…
Lôi Hòa Nghi chớp mắt mấy cái sau đó hai mắt sáng rực cúi người ôm chú chó Corgi mũm mĩm đang cố bám vào người mình.
– Đánh yêu quá!
Lantana và Ninh Mẫn cũng cúi người bế lên một chú Pomeranian và Papillon, hai chú chó này kích thước nhỏ nên không nặng.
Trầm Nguyệt Anh thấy mọi người không sợ thì nhẹ nhàng thở ra một hơi đi đến ghế ngồi.
– Mọi người ngồi đi!
Cũng may phòng khách không thiếu ghế cho nên đông người như vậy cũng không có ai phải đứng. Lôi Hòa Nghi để chú chó Corgi nằm trên đùi mình, mười ngón tay không ngừng vuốt ve bộ lông mềm mượt này. Chú chó Poodle đột nhiên đi đến cào lên chân cô nhưng động tác rất nhẹ như thể muốn cô chú ý đến mình chứ không hề làm cô bị thương. Lôi Hòa Nghi cúi người nhấc chú chó lên ôm vào ngực. Cung Huyền Thương ngồi bên cạnh nhìn hai chú chó với ánh mắt không mấy thiện cảm.
Trầm Nguyệt Anh vào bếp mang nước ra đặt trước mặt mọi người rồi cũng ngồi xuống, một chú chó Alaska ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh để cô xoa đầu.
Lantana ôm chú chó nhỏ trong lòng cưng nựng nhìn Trầm Nguyệt Anh:
– Cô nuôi nhiều chó như vậy không mệt sao?
– Không, đây là việc mà tôi vẫn luôn muốn làm khi còn nhỉ, hiện tại thực hiện được rồi sao có thể mệt chứ. Huống chi có chúng bên cạnh tôi sẽ không cảm thấy một mình sẽ cô đơn.
– Nhưng bọn nhóc này nhất định rất phá phách, nếu tôi là cô nhất định sẽ mệt chết. Nuôi một con đã mệt rồi đằng này là một bầy…
– Quen là được!
– Thật khâm phục nghị lực của cô!
– Đúng rồi, mọi người đến đây có việc gì sao?
Lantana nhìn qua Lôi Hòa Nghi, cô lập tức nói với Trầm Nguyệt Anh:
– Chúng tôi vừa hoàn thành xong một bộ phim, đang đến đây chụp poster và chụp một bộ ảnh cho fan. Phim này Vincent là nam chính đó.
– Ra vậy… chụp ảnh… vậy thì nhất định không hoàn thành sớm, mọi người không chê thì có thể thường xuyên đến đây chơi.
– Nhất định!
Cung Huyền Thương ngồi bên cạnh uống nước, mắt vẫn luôn dán vào hai chú chó trong lòng Lôi Hòa Nghi. Đợi một hồi thấy chân cô có chút mỏi thì anh lập tức động tay, nhấc chú Corgi mập mạp đang làm ổ trên đùi cô lên, Lôi Hòa Nghi đưa mắt nhìn, anh liền nói:
– Nhóc con này không nhẹ, chân em không chịu nổi đâu!
Lôi Hòa Nghi xác thực có chút tê chân nên cũng để Cung Huyền Thương tùy ý xử lý. Chú chó Corgi đột nhiên bị bê đi thì có chút không tình nguyện mà rung lắc thân hình to bự của mình, bị Cung Huyền Thương trừng mắt một cái lập tức sợ hãi rụt người rũ mắt ngoan ngoãn để anh bế.
Nhìn chú Poodle giống cái đang nằm trong ngực Lôi Hòa Nghi còn trong lòng mình là chú Corgi giống đực vẫn chưa triệt sản, sắc mặt Cung Huyền Thương lúc này mới nhẹ nhàng hơn.
Trầm Nguyệt Anh nhìn Cung Huyền Thương rồi lại nhìn Lôi Hòa Nghi, sau đó đưa mắt nhìn Iris, nhận được cái gật đầu của cô ấy thì trong lòng đã hiểu, lắc đầu cười nhẹ, cầm nước lên uống.
Mọi người ở lại chỗ của Trầm Nguyệt Anh ăn bánh uống trà trò chuyện một hồi đến khi đạo diễn Macxen gọi điện đến mới chịu dừng lại, luyến tiếc rời đi.
Trầm Nguyệt Anh đưa mọi người ra cửa, trong lúc chào tạm biệt thì ở căn nhà đối diện, một chiếc siêu xe đắt giá dừng lại thu hút ánh mắt mọi người. Từ trên xe một người đàn ông anh tuấn tiêu sái bước xuống, nhìn độ tuổi thì không chênh lệch với Cung Huyền Thương là bao. Anh ta đi đến nhấn chuông cửa liên tục nhưng không ai mở, cuối cùng anh ta dứt khoát trèo tường nhảy vào mặc kệ bao nhiêu con mắt nhìn mình chằm chằm. Hành động lưu loát, nước chảy mây trôi hệt như đã thực hiện hàng trăm lần, trèo tường vào rồi thì đến trước cửa nhà mà gõ. Lát sau cửa mở, chủ nhà là một cô gái xinh đẹp yêu kiều nhưng cảm xúc đối với người đàn ông đối diện lại có chút hờ hững lạnh nhạt và bất đắc dĩ, nhìn thế nào cũng thấy cô ấy đang dung túng cho những hành động trắng trợn táo bạo của anh ta. Mà đối diện với vẻ lạnh nhạt của cô, người đàn ông làm như không thấy, nở nụ cười tươi thoải mái đi vào nhà.
Phía đối diện, Cung Huyền Thương nãy giờ tích chữ như vàng lại đưa tay lên miệng che đi tiếng cười vừa bật ra. Mà Trầm Nguyệt Anh cũng không nén được lắc đầu cười trừ.
Lôi Hòa Nghi nhìn Cung Huyền Thương nhướng mày rồi nhìn sang căn nhà đối diện, hỏi:
– Người đàn ông đó… anh biết anh ta sao?
Cung Huyền Thương nín cười gật đầu, xoa đầu Lôi Hòa Nghi nói:
– Lạc Minh Tước – người đứng đầu Lạc thị, không càn quá hiếu kỳ, tương lai em tiếp nhận Lôi thị sẽ có nhiều cơ hội hợp tác với anh ta.
– Ồ… hóa ra là Lạc thị, trẻ vậy mà đã chèo chống Lạc thị rất tốt, là một nhân vật không thể xem thường cũng rất đẹp trai…
Lôi Hòa Nghi đưa ánh mắt thích thú nhìn về phía đối diện, vẻ mặt vốn mang ý cười của Cung Huyền Thương lập tức tắt ngấm thay vào đó là sự khó chịu.
– Đừng vội đánh giá anh ta quá cao! Em còn chưa biết quá khứ của anh ta mà!
– Tôi chỉ nói lên suy đoán của mình thôi còn thực tế phải đợi giao thiệp mới rõ, anh cáu gắt như vậy làm gì chứ?
– … Không có gì!
Lantana và Ninh Mẫn không chút khách khí bật cười, Cung Huyền Thương hừ một tiếng cả hai lập tức im bặt chạy ra khỏi nhà.
Khương Mộ Vy cũng chào Trầm Nguyệt Anh rồi đi cùng đám người của Lôi Hòa Nghi dạo chơi. Iris và Vincent đảm nhiệm việc dẫn đường đưa cả đám đi đến địa điểm quay chụp mà đạo diễn đã nói.
Lúc đi ngang qua cánh đồng hoa oải hương, một quý ông người Pháp đẹp trai quyến rũ không kém gì Vincent đạp xe đi ngang qua mọi người. Nếu Vincent nghiêng về kiểu rạng rỡ ấm áp thì người này lại mang đến cảm giác cao cao tại thượng như vị vương tử trên cao không thể chạm tới. Cho dù ăn mặc thoải mái, đạp xe đạp cũng không khiến khí chất ưu nhã cao quý của anh ta giảm đi.
Có điều Lôi Hòa Nghi không nghĩ tới đi ngang qua đám người các cô, nam thần lại thả chậm tốc độ, nở nụ cười lịch thiệp:
– Đã lâu không gặp, Iris, Mimosa!
Khương Mộ Vy và Iris nhìn anh ta mỉm cười đồng thanh:
– Hi, quý ngài Vilmorin!
Vilmorin bật cười, nhìn những người còn lại gật đầu xem như chào hỏi. Lôi Hòa Nghi, Lantana và Ninh Mẫn đưa mắt nhìn theo, không khỏi cảm thán:
– Đẹp trai quá!
Cung Huyền Thương và Olearn đen mặt, đưa tay túm lấy cô gái của mình không cho họ nhìn Vilmorin nữa.
Ninh Mẫn nhìn hai người bạn của mình bị như thế thì cũng vội vàng thu lại ánh mắt si mê chạy theo những người khác.
Khương Mộ Vy nhìn ra sự tò mò của ba người bèn lên tiếng:
– Vilmorin có phải rất đẹp trai không?
Ba người Lôi Hòa Nghi nhìn nhau rồi đồng thanh:
– Không phải rất đẹp mà là cực kỳ cực kỳ đẹp!
– Được được, là cực kỳ đẹp. Cho mọi người biết Vilmorin là thiên tài âm nhạc đó nha, anh ta biết chơi rất nhiều nhạc cụ nhưng giỏi nhất hình như là… violin. Nhiều năm trước anh ta là cái tên nổi đình đám trong làng âm nhạc nước Pháp và cả Châu Âu đấy. Có điều thời gian trở lại đây anh ấy không hoạt động nữa.
Nói đến đây Khương Mộ Vy nhìn xung quanh tỏ vẻ thần bí, chúm chụm lại với ba người nói nhỏ:
– Anh ấy đang theo đuổi A Nguyệt đó!
Lantana gật đầu:
– Tôi đoán không sai mà, lúc nãy ở nhà Trầm Nguyệt Anh cô có nhắc đến Vilmorin tôi đã nghi nghi rồi!
Lôi Hòa Nghi mím môi phồng má:
– Tôi thì lại cảm thấy cho dù Vilmorin không chơi nhạc cụ nữa thì với cái gương mặt đó cũng đủ để anh ta kiếm cơm rồi. Sẽ có vô số cô gái không tiếc mọi giá để có thể được nhìn gương mặt đó mỗi ngày điển hình như… t… ô… i
Đang nói đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, Lôi Hòa Nghi rùng mình một cái quay lại nhìn thì thấy Cung Huyền Thương đang mỉm cười dịu dàng nhìn cô nhưng cái nụ cười ấy lại lạnh như băng, sắc như dao. Không riêng gì cô mà những người khác cũng đã ngừng ngay việc thảo luận nhan sắc của Vilmorin rồi. Lôi Hòa Nghi chột dạ sờ mũi cười lấy lòng với Cung Huyền Thương sau đó xoa xoa hai cánh tay, da gà nổi lên cả rồi, trong lòng thầm mắng Cung Huyền Thương đáng sợ quá đi.
Anh nhìn dáng vẻ lấy lòng của Lôi Hòa Nghi hừ lạnh một tiếng đưa tay ra, bất tri bất giác cô lại nắm lấy tay anh để anh dẫn đi. Như thế này thì cô không có tâm trí khen Lạc Minh Tước hay Vilmorin đẹp trai nữa.
Những người khác thấy Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi đã đi thì cũng đi theo, Vincent và Iris tăng nhanh bước chân đi lên trước dẫn đường.
Đi vào cánh đồng hoa oải hương bát ngát, Lôi Hòa Nghi như chim được ra khỏi lồng, yêu thích chạy nhảy khắp nơi. Cung Huyền Thương sợ lạc mất nên cứ âm thầm chạy theo phía sau, Lantana, Ninh Mẫn cũng ham vui mà đuổi theo. Cuối cùng mọi người chạy đến vị trí đạo diễn Macxen đã lựa chọn để làm địa điểm quay chụp.
Dưới sự hướng dẫn của nhân viên, Lôi Hòa Nghi, Cung Huyền Thương và Vincent đã hiểu bản thân càn phải làm gì, gật đầu chấp thuận.
Trong cánh đồng có vài căn nhà gỗ để mọi người nghỉ ngơi, đội ngũ ekip sản xuất do đạo diễn Macxen sắp xếp đang ở đó, chỗ nghỉ của đám người Lôi Hòa Nghi sẽ được an bài riêng.
Vì hôm nay chỉ cho mọi người làm quen chưa chính thức quay chụp nên việc chuẩn bị đạo cụ vẫn đang tiến hành, thỉnh thoảng sẽ thấy nhân viên bê dụng cụ đi qua đi lại. Dù vậy cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng thưởng cho cảnh đẹp của Lôi Hòa Nghi.
Cô đứng dưới một gốc cây nhìn về phương xa, Cung Huyền Thương chậm rãi đi đến đứng bên cạnh, một tay đút túi quần một tay đưa nhánh hoa oải hương vừa ngắt được sang cho Lôi Hòa Nghi.
– Thích như vậy sao?
Lôi Hòa Nghi cầm lấy nhành hoa, đưa tay sờ lên từng đóa hoa bé tí.
– Chỉ có cảnh đẹp mới khiến người ta cảm thấy nhân gian đáng giá! Lúc mệt mỏi thấy cảnh đẹp tự nhiên sẽ thấy lòng mình thanh thản. Tôi thích cũng không có gì lạ.
– Thích như vậy thì lần sau chúng ta lại đến, em cũng không cần tỏ vẻ luyến tiếc như vậy…
– Chúng ta…?
– Cũng không phải lần đầu đi du lịch cùng nhau, em có cần ngạc nhiên như vậy không?
Lôi Hòa Nghi chỉ cười không nói, quay người đi đến chỗ Lantana, Cung Huyền Thương nhìn theo rồi cũng đi.
Lúc nói chuyện với đạo diễn Macxen, ông ấy đưa ra thêm một vài sáng kiến cho chủ đề bộ ảnh của Lôi Hòa Nghi và Cung Huyền Thương. Cô chăm chú lắng nghe ghi nhớ để ngày mai tiến hành, Cung Huyền Thương một bên tai không nghe lọt một chứ, toàn bộ sự chú ý đều đặt lên người Lôi Hòa Nghi. Nhìn cô tập trung cúi đầu ghi ghi chép chép bất kể xung quanh xảy ra chuyện gì, dáng vẻ này lại có chút đáng yêu, thỉnh thoảng anh lại cười. Đạo diễn Macxen nhìn anh như nhìn người bệnh hết thuốc chữa, bất lực lắc đầu.
Sau khi thảo luận mọi thứ xong thì trời cũng đã tối. Khương Mộ Vy xin phép về trước vì anh trai cô còn đang đợi cô về ăn tối còn những người khác theo đạo diễn Macxen đi ăn trong một nhà hàng nhỏ nổi tiếng của thị trấn. Xong xuôi mọi người bao một nhà nghỉ để nghỉ ngơi lấy sức, sáng mai làm việc.
Lôi Hòa Nghi dậy từ rất sớm, trang điểm thay đồ rồi ra ngoài đi dạo một lúc trước khi làm việc, trên đường ngẫu nhiên gặp phải Trầm Nguyệt Anh đang dắt chó đi dạo, hai người cùng nhau đi một vòng, lúc trở về mọi người cũng đã thức dậy chuẩn bị đâu vào đấy.
Đạo diễn Macxen cùng mọi người ra địa điểm chụp ảnh. Lôi Hòa Nghi và Vincent lần lượt thay đồ rồi chụp poster, những diễn viên phụ khác đều đã hoàn thành trước đó nên hiện tại chỉ có ba diễn viên chủ đạo là Vincent, Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi mà thôi.
Hai người phối hợp rất tốt, chưa hết buổi sáng đã kết thúc, nhằm tiết kiệm thời gian đạo diễn để Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi chụp luôn. Vừa hay thời tiết ở Provence rất tốt, nắng ấm chứ không gắt lại có gió, chụp ảnh nhất định rất đẹp.
Trong khi chờ hai người thay đồ, cấp dưới của Cung Huyền Thương dẫn theo Bánh Bao đến, Lantana và Ninh Mẫn đang ngồi trên ghế nghỉ ngơi nhìn thấy thì gọi Bánh Bao sang chơi.
Lúc hai người trở ra thì Bánh Bao vụt chạy đến bên chân Lôi Hòa Nghi, cọ vào chân cô.
Lôi Hòa Nghi ngồi xuống ôm lấy nhìn Cung Huyền Thương, không đợi cô hỏi anh đã lên tiếng:
– Để Bánh Bao một mình tôi không yên tâm nên sai người mang nó đến đây!
Nói xong cúi người nắm tay cô dẫn đi:
– Đi thôi, mọi người đang đợi!
Lôi Hòa Nghi đứng dậy, một tay để Cung Huyền Thương nắm một tay cầm đâu dây dẫn Bánh Bao đi.
Đạo diễn đang làm việc với bên nhiếp ảnh trong lúc đó Lôi Hòa Nghi và Cung Huyền Thương bàn bạc nên chụp thế nào đồng thời truyền đạt suy nghĩ của đạo diễn Macxen cho anh.
– Cứ làm như em nói đi!
– Được!
Lôi Hòa Nghi đưa dây dắt Bánh Bao cho Cung Huyền Thương cầm còn mình đi đến vị trí chụp, cùng với nhân viên sắp xếp giá vẽ và phác họa đơn giản vài nét. Xong xuôi thì ra hiệu cho Cung Huyền Thương và đạo diễn có thể bắt đầu.
Nhân viên đưa máy ảnh cho Cung Huyền Thương đeo vào, sau đó anh đi đến cạnh Lôi Hòa Nghi, Bánh Bao cũng lẽo đẽo theo sau.
Vốn anh định nói chú chó đi sang một bên chơi thì đạo diễn lại ngăn cản, tỏ ý để Bánh Bao cùng tham gia. Cung Huyền Thương lập tức cởi dây đeo cổ ra để sang một bên rồi cùng nhau tạo dáng chụp ảnh.
Cung Huyền Thương đeo máy ảnh chụp Bánh Bao còn Lôi Hòa Nghi ngồi một bên vẽ anh, nhiếp ảnh gia liên tục thay đổi phương hướng để chụp ảnh ở nhiều góc độ khác nhau.
Ngồi bên ngoài, Lantana cũng hí hứng lấy điện thoại chụp lại.
Được một lúc Cung Huyền Thương đi đến bên cạnh Lôi Hòa Nghi, đứng sau lưng cô cúi đầu đặt cằm lên vai cùng cô nhìn vào bức tranh, hai đôi tay đan vào nhau. Tay còn lại Cung Huyền Thương cầm lấy tay Lôi Hòa Nghi đang giữ cọ, cùng cô tô điểm thêm cho bức tranh. Bánh Bao ngoan ngoãn ngồi một bên phe phẩy đuôi.
Sau khi thấy đã chụp được kha khá ảnh đẹp thì đạo diễn cho dừng lại đổi phong cách.
Đã thảo luận qua với Lôi Hòa Nghi cho nên mọi người xử lý rất nhanh, đại khái có thể chụp xong trong ngày hôm nay.
Trời tối thì mọi thứ cũng đã hoàn thành, thành quả đạt được chẳng những không tệ mà còn rất xuất sắc. Lôi Hòa Nghi thay đồ xong ra ngoài vươn vai một cái rồi đi đến xem ảnh cũng đám người Lantana, cả Iris và Vincent cũng tò mò đến xem.
Nhiếp ảnh gia chụp cho cô và Cung Huyền Thương rất nhiều, phong cách cũng cực kỳ đa dạng. Ví dụ như Cung Huyền Thương sẽ đạp xe đạp chở cô đi dạo quanh cánh đồng hoa, Bánh Bao chạy theo bên cạnh, Lôi Hòa Nghi cầm giỏ hoa chạy rong Cung Huyền Thương sẽ lặng lẽ đuổi theo nắm lấy tay cô. Hoặc là hai người cùng nằm trên đất nhìn trời, quay mặt lại nhìn nhau như sắp hôn tới nơi, hay là Cung Huyền Thương ôm cô từ sau lưng cùng nhau ngắm cảnh…
Mặc dù biết chỉ là công việc nhưng khi nhìn những bức ảnh ngọt như đường này của mình và Cung Huyền Thương cô cũng không tránh khỏi ngượng đỏ mặt.
Lantana huých vai Lôi Hòa Nghi, tỏ vẻ giận dỗi:
– Đây rõ ràng không phải đang làm việc, Nghi bảo, cậu và Cung thiếu đang phát cơm chó trá hình, vô lương tâm!
Lôi Hòa Nghi như mèo bị dẫm phải đuôi, lập tức bật lại:
– Nói bậy gì đó?
– Mình nói đùa thôi… cậu như vậy là chột dạ rồi!
– Lantana, cậu đừng có trẻ con nữa!
– Không có nha, Nghi bảo, mình còn lớn hơn cậu một tuổi đấy, cậu còn trẻ con hơn mình.
Lôi Hòa Nghi hết nói nổi với Lantana lại nhìn thấy Cung Huyền Thương đang đến đây, như chuột thấy mèo tìm cớ lượn đi.
Cung Huyền Thương đi đến lườm Lantana, nhỏ giọng nhắc nhở:
– Đứa nhỏ nhà tôi không cho phép cô bắt nạt!
Lantana chống hông, ngẩng đầu nói:
– Cung thiếu, kể ra tôi quen Nghi bảo trước anh đấy… còn nữa anh nói đứa nhỏ nhà ai cơ? Hai người còn chưa chính thức quen nhau đâu.
– Quen trước quen sau quan trọng sao? Dù sao cô cũng không kết hôn với cô ấy được!
– Này… Cung thiếu, tốt xấu gì tôi cũng giúp đỡ anh theo đuổi Nghi bảo, nói chuyện dễ nghe một chút thì chết à. Cẩn thận tôi gọi mấy đàn anh vẫn luôn để ý Nghi bảo ở Stanford đến đây làm tình địch của anh!
Cung Huyền Thương nhướn mày cười:
– Bởi vì cô muốn tác hợp cho tôi với Nghi Nghi nên tôi mới để cô tiếp tục ở đây nếu không tôi đã sớm đóng gói cô vứt về Mỹ, tuyệt đối không để cô suốt ngày ôm hôn quấn quýt Nghi Nghi.
– A, hóa ra là đang ghen với tôi. Anh không thích tôi ôm Nghi bảo vậy ngày tháng sau này tôi sẽ ôm cậu ấy nhiều hơn còn ngủ… ưm…
Chưa nói xong thì Olearn xuất hiện từ sau lưng đưa tay bịt miệng Lantana lại nhấc cô đi sang một bên, nhìn Cung Huyền Thương cười khúm núm, vẻ mặt lấy lòng. Olearn vác Lantana đi khuất thì sắc mặt Cung Huyền Thương lúc này từ gió bão ầm ầm mới lặn xuống, tiến về phía Lôi Hòa Nghi cảm xúc đã trở nên ấm áp như gió xuân.
– Công việc ở Pháp đã xong cả rồi, có cần tôi giúp em đặt vé máy bay về nước không?
Lôi Hòa Nghi đang cho Bánh Bao ăn, nghe câu hỏi của Cung Huyền Thương thì im lặng một hồi rồi mới nói:
– Vậy anh có về chung không?
– Không, tôi còn việc của Cung thị cần xử lý, đại khái mấy ngày sau đó mới có thể về.
Theo đuổi vợ quan trọng nhưng cũng phải làm việc kiếm tiền cưới vợ.
Lôi Hòa Nghi nghe Cung Huyền Thương không về cũng thì có chút hụt hẫng nhưng không muốn phụ tâm ý cũng như sợ ở lại sẽ làm phiền anh cho nên chấp nhận về trước.
– Vậy tôi về chung với Ninh Mẫn vậy!
– Được, tôi sẽ cho cấp dưới đặt vé giúp mọi người!
– Vâng, cảm ơn!
– Đừng khách sáo!
✻ ✻ ✻
Lạc Minh Tước – Vilmorin: anh em không ruột của Cung Huyền Thương, tiếp tục là mấy hành trình truy thê.