Theo như Lãnh Hàn Tử nói sẽ cùng cô thay đổi cô cũng đã thử suy nghĩ tới lời hắn nói. Suốt một đêm hắn ở công ty xử lý dự án lớn, còn cô thì ở dinh thự trầm tư suy nghĩ suốt một đêm dài.
Diệp Băng nghĩ đi nghĩ lại rất nhiều lần về nổi ám ảnh đeo bám tâm trí cô suốt mười mấy năm qua. Cô nghĩ cũng đến lúc phải tự mình thoát khỏi nó, tự mình vượt qua bóng tối đang bủa vây từng ngày. Suy nghĩ thông suốt, hạ quyết tâm một lần cô dám đối mặt với nó, bước ra khỏi vùng an toàn của bản thân để bước sang một trang mới làm lại cuộc đời.
Từ sau ngày hôm đó Diệp Băng đã trở thành một con người hoàn toàn khác.
Mạnh mẽ, dứt khoát, gan dạ.
Không chỉ thay đổi về tính cách, suy nghĩ mà còn bắt đầu thay đổi từ những điều nhỏ nhặt nhất. Diệp Băng tự tay cắt phanh mái tóc dài suốt mấy năm chăm sóc nuôi dưỡng, thay đổi phong cách thời trang từ dịu dàng, cá tính chuyển sang quyến rũ, sang trọng.
Điều thay đổi lớn nhất là Diệp Băng đã tự ý đi xăm hình trên lưng ở một cửa tiệm của một người quen thân thiết. Tam Uyển là chủ của một tiệm xăm nhỏ. Cô ấy quen biết Diệp Băng khá lâu, biết không ít hoàn cảnh đời sống của cô từ thuở nhỏ cho đến hiện tại khó khăn tới mức nào. Quen biết nhau chừng ấy thời gian Tam Uyển chưa từng dám nghĩ tới sẽ có một ngày Diệp Băng tới tìm mình để giao phó nhiệm vụ xăm cho cô một hình lên da thịt.
Tam Uyển định ngăn cản nhưng có lẽ việc này cô đã suy nghĩ rất nhiều lần rồi mới quyết định làm. Ngay cả hình cũng đã có sẵn, chỉ đưa mẫu cho Tam Uyển rồi nằm xuống đợi từng mũi kim đâm vào người.
Là một hình xăm bướm kết hợp với rắn mang ý nghĩa đại diện cho sự thay đổi, sự chuyển hoá và sự tiến bộ.
“Mày thật sự muốn xăm tới vậy à?” – Tam Uyển cầm máy xăm đứng ngay bên cạnh, muốn cho Diệp Băng suy nghĩ kỹ lại lần nữa.
Cô chỉ im lặng không trả lời, Tam Uyển chỉ đành thở dài bắt tay vào việc chính của mình.
Không có thuốc tê, từng mũi kim lần lượt đăm vào từng chỗ trên lưng. Lúc đầu vì không quen nên có thấy hơi đau một chút nhưng dần dần cảm giác đau đó cũng biến mất.
Trong lúc Tam Uyển đang tập trung xăm cho Diệp Băng thì một người đàn ông xuất hiện, ngang tàn đi vào trong.
“Em dám cả gan trốn tôi đi xăm?”
Tam Uyển dời máy xăm ra chỗ khác, ngoảnh đầu nhìn người đàn ông lạ mặt trước nay chưa từng quen biết. Cô gái quật cường nằm sấp ở trên chiếc ghế dài chẳng thèm ngoái đầu nhìn hắn lấy một cái, dường như đã dự đoán trước hắn sẽ tới chỗ này.
“Anh muốn ngăn cản tôi?” – Diệp Băng lên tiếng hỏi.
Lãnh Hàn Tử nhướn vai, kiếm một cái ghế để ngồi tạm rồi mới trả lời câu hỏi của cô.
“Tôi đâu có hơi sức để ngăn em làm gì. Chỉ là sẵn tiện tới đây nói với em nếu đã quyết định xăm rồi thì xăm thêm một hình của bang chúng ta nữa.”
Cuối cùng cô cũng chịu quay sang nhìn hắn “Các người cũng có hình xăm?”
“Từ trước tới nay trong giới mỗi một bang đều có một hình xăm cho riêng mình. Bây giờ em đồng ý làm người của tôi thì chí ít vẫn phải xăm hình đó lên để chứng minh độ trung thành nữa chứ.”
Đôi môi đỏ hơi nhếch lên, cô xoay đầu về vị trí cũ “Anh cứ đưa hình cho Tam Uyển. Cô ấy sẽ xăm cho tôi.”
Hắn hướng mắt về phía cô gái cầm máy xăm, lướt mắt quan sát từ trên xuống dưới.
Mấy chục năm chưa có lấy mảnh tình vắt vai nào giờ bị một người đàn ông lạ mặt nhìn ngó thế kia làm cho Tam Uyển cảm thấy không được thoải mái.
Nể tình là người quen của Diệp Băng nên Tam Uyển đành cố gắng chịu đựng, lấp bắp nói: “Anh cứ đưa hình cho tôi, đợi khi tôi xăm hình này xong sẽ tới hình của anh đưa.”
“Không cần đâu, cô cứ xăm hết hình đó đi rồi đưa máy cho tôi.”
Cô ấy không muốn nói chuyện với hắn quá lâu nhanh chóng trở lại tiếp tục xăm cho cô. Đến khi xăm xong hình đầu tiên Tam Uyển dè chừng hỏi lại “Anh có thể đưa hình cho tôi được không?”
Lãnh Hàn Tử đột nhiên đứng dậy, ngang nhiên giựt lấy máy xăm từ tay Tam Uyển. Một lần duy nhất dễ dàng lật ngược Diệp Băng đang nằm sấp thành nằm ngửa.
Nhờ lúc đầu chỉ tháo mắc cài ở phía sau ra thôi không thôi lúc hắn lật cô lại đã thấy hai quả đồi căng tròn rồi. Chỉ là Lãnh Hàn Tử hành động quá nhanh không kịp cho cô phản ứng nên dù cho vẫn còn đeo trong ngyvẫn bị lộ ra một chút.
“Lâu rồi tôi chưa động tới thì phải.”
Đôi mắt hắn chăm chăm nhìn cái áo lót trên người cô. Tam Uyển chịu đựng nãy giờ đến lúc này tận mắt chứng kiến Diệp Băng yếu thế trước hắn cũng bộc phát sự tức giận.
“Tên khốn, mau tránh xa khỏi người Diệp Băng nhanh lên.”
Tam Uyển hùng hổ xông tới giữa chừng lại bị chính Diệp Băng cản lại “Mày ra ngoài đi, cứ để hắn xăm cho tao là được rồi.”
“Nhưng mà tên khốn này…”
“Cứ làm theo những gì tao nói đi. Tao tự biết bảo vệ bản thân mà, dù gì mày cũng ở bên ngoài có chuyện gì tao la lên là được.”
Cắn răng chịu đựng Tam Uyển bèn xuống nước trước đi ra ngoài cửa tiệm ngồi đợi.
Bây giờ tromg tiệm chỉ còn có hai người. Lãnh Hàn Tử cứ mãi chăm chú nhìn những chỗ gợi cảm, dục vọng sớm thôi sẽ trổi dậy như núi lửa phun trào.
“Rồi anh có tính xăm cho tôi hay không đây?” – Diệp Băng giở giọng mất kiên nhẫn, nhắc nhở hắn.
Hắn vươn tay khều má cô một cái, thu hồi tầm nhìn của mình lại, bắt đầu lên màu xăm cho cô.
Hắn xăm ngay phía phần bụng bên phải của Diệp Băng một cái bản đồ ngay tại vị trí của thành phố Tây Hà và Nam Hà. Đây là lãnh thổ của Lãnh gia nên khi một người nào đó đồng ý gia nhập vào bang điều phải lựa chọn giữa hai thành phố lớn. Sau đó, chính tay hắn hoặc A Tuấn sẽ xăm hình đặc trưng của thành phố đó lên một nơi trên cơ thể của họ.
Hai hình song song của hai thành phố rất ít ai có được. Tính đến nay cũng chỉ có hắn, A Tuấn và Lý Duật Hành là có để thể hiện quyền lực của họ trong bang. Bây giờ là đến lượt cô là người thứ tư có vinh hạnh sở hữu nó.
Từ lúc Lãnh Hàn Tử bắt tay vào việc, từng mũi kim đâm vào cứ khác cảm giác lúc Tam Uyển tận tay xăm cho cô. Hình như không được thoải mái cho lắm, cứ ngứa ngáy khó tả.
Thời gian trôi qua khá lâu Lãnh Hàn Tử cũng buông máy xăm xuống.
“Xong rồi chúng ta về thôi.”
“Anh ra trước đi, tôi mặc áo xong rồi ra ngay.”
Tam Uyển ngồi ở trước tiệm nãy giờ chờ đợi, thấy hắn đi ra liền một mạch chạy vào trong. Diệp Băng vừa mặc áo vào xong thì Tam Uyển bỗng nhiên cầm chặt hai cánh tay, lớn tiếng nói: “Diệp Băng, sao mày lại giao du với những người như vậy? Bên cạnh hắn ta sẽ không tốt đâu, mày nên tránh xa những người như vậy sẽ tốt cho mày.”
“Thì sao chứ? Ở bên cạnh lâu như vậy tao thấy cũng không tệ lắm.”
“Mày bị điên rồi!! Dưới trướng hắn có rất nhiều phụ nữ mày không cần phải sợ không có ai thay thế được mày. Mày bên hắn lâu như vậy cũng phải hiểu rõ bên cạnh một ông trùm xã hội đen nguy hiểm đến mức nào chứ?!!”
Tam Uyển lớn tuổi hơn Diệp Băng chừng ba, bốn năm nhưng để thân thiết luôn xưng hô mày tao với nhau. Ra đời sớm hơn những kẻ như Lãnh Hàn Tử cô ấy từng gặp qua khá nhiều. Hiểu tường tận mấy kẻ như vậy chẳng phải loại đàn ông tốt lành gì.
Tam Uyển cô ấy chỉ là muốn tốt cho cô, cô hiểu hết. Nhưng con đường này không phải cứ muốn rời đi là có thể thuận lợi rời được. Lãnh Hàn Tử – hắn không giống bao kẻ khác, dính dáng đến hắn cả đời này của Diệp Băng e là đã không thể quay đầu được nữa rồi.
Tháo tay Tam Uyển, cô nhẹ giọng nói: “Tao không thể quay đầu lại, tao cũng không muốn phải quay đầu trở về cuộc sống như trước đây. Hiện tại tao đang bước sang một trang mới, tao chỉ có thể hy vọng rằng đây là lựa chọn đúng đắn. Tam Uyển, mày hiểu cho tao mà phải không?”
Đối diện với ánh mắt kiên định của Diệp Băng cô ấy dần dần hiểu ra quyết định này sẽ không một ai có thể làm lay chuyển được.
“Mày suy nghĩ kỹ rồi phải không?” – Cô ấy vẫn cố chấp hỏi lại một lần nữa.
Thay lời muốn nói cô chỉ gật đầu một cái. Tam Uyển hít sâu một hơi dài, miễn cưỡng chấp nhận sự thật, sau đó vỗ vai cô “Nhớ sống tốt.”
“Cảm ơn mày đã hiểu cho tao.”
Sau khi nói chuyện xong Tam Uyển tiễn cô ra khỏi cửa, nhìn người đàn ông kia chở Diệp Băng đi mất.
Không biết lần gặp này thì tới bao giờ mới có thể gặp lại.