Tin tức họ trở về sau ba tháng ra đi đã được truyền khắp bang phái. Có người vui mừng vì lão đại của họ vẫn bình an vô sự nhưng lại có người đang nghênh ngang chờ đợi được thấy năng lực của Diệp Băng sau ba tháng được huấn luyện.
Lãnh Hàn Tử không cho phép bọn họ nghi ngờ thực lực của cô nhưng khi tới trụ sở lại chẳng thèm cho bọn họ thấy được những điều họ háo hức trông mong. Hắn chỉ dõng dạc tuyên bố Diệp Băng từ bây giờ chính thức trở thành gián điệp của Lãnh gia.
“Louisa, mã số 8293, cấp bậc Ss+. Kể từ giờ phút này chính thức trở thành một thành viên trong bang với vai trò là một gián điệp.”
Tại căn phòng này ba tháng trước người người trong đây đều lời ra tiếng vào khi nghe thấy hắn trao quyền lực vào trong tay của Diệp Băng. Ba tháng sau khi nắm chắc được quyền lực những lời nói đó chẳng hề giảm đi mà còn tăng lên một cách chóng mặt.
“Louisa, bắt đầu từ ba giờ chiều ngày hôm nay cô sẽ được giao nhiệm vụ. Đột nhập vào trong căn cứ của Lạc Tuý lấy bản hợp đồng cùng tất cả tài liệu về dự án H6MF29 về trụ sở.”
Được giao phó nhiệm vụ Diệp Băng liền đứng dậy, nhận mệnh lệnh “Tôi đã rõ.”
“Giải tán.” – Lãnh Hàn Tử nói lớn.
Mọi người rời khỏi ghế ngồi dần di tản ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại một mình hắn với cô. Cả hai chỉ nhìn nhau, không nói một lời nào.
…
Đúng ba giờ chiều Diệp Băng vừa sửa soạn đồ xong thì lái xe tới công ty của Lạc gia.
Bước đầu đột nhập cô hoá thân thành một cô gái vừa ra trường đi kiếm công việc phù hợp với bản thân. Nhân viên ở đây không hề có một chút nghi ngờ nào mà ngược lại còn rất thích cách nói chuyện thoải mái của cô. Họ nhiệt tình dẫn cô vào một căn phòng ngồi đợi rồi đi tìm người phụ trách công việc này.
Trước khi thực hiện nhiệm vụ cô đã điều tra qua công ty Lạc gia. Biết được vị trí phòng làm việc của Lạc Tuý cô liền gấp rút rời khỏi căn phòng hiện tại, lặng lẽ di chuyển tới mục tiêu.
Quả không khác những gì cô điều tra cứ đúng vào buổi chiều Lạc Tuý thường hay bỏ giữa chừng công việc mà đi ra ngoài. Diệp Băng bắt tay vào việc lục lọi từng ngăn kéo kiếm cho ra bằng được bản hợp đồng với tập tài liệu H6MF29.
Miệt mài tìm kiếm cuối cùng cũng thấy nó nhưng chưa kịp lấy nó ra khỏi ngăn kéo thì chủ tịch Lạc Tuý trở về, còn dẫn theo một người đàn ông khác vào trong phòng. Khổ công cho cô phải chui xuống bàn làm việc để mà trốn.
“Chủ tịch Thịnh, mời ông ngồi.”
Lạc Tuý cung kính mời chủ tịch Thịnh ngồi xuống trước.
Ông Thịnh cười hì hì rồi ngồi xuống “Ông cần gì phải khách sáo với tôi.”
“Đây là điều tôi nên làm mà.”
Lạc Tuý rót trà, hai tay dâng lên cho ông Thịnh. Ngoài mặt ông ta tỏ vẻ không cần thiết nhưng trong lòng lại rất hả dạ khi thấy Lạc Tuý nể sợ mình như vậy.
Sau khi rót trà xong vì không đợi được nữa Lạc Tuý liền vào thẳng chủ đề của buổi gặp mặt hôm nay “Chủ tịch Thịnh, vụ việc đó ông tính tới đâu rồi?”
“Đâu vào đó hết rồi ông không cần phải lo. Chỉ cần bên ông không để cho hắn biết được vụ làm ăn này thì mọi chuyện còn lâu mới bị lộ tẩy.” – Ông Thịnh hớp miếng nước trà cuối cùng rồi đặt tách trà xuống bàn. Rồi lại quay sang nói tiếp “Vài bữa nữa ông chuyển gấp cho tôi hai trăm triệu để tôi còn gửi qua bên kia. Không thôi thể diện suốt mấy chục năm tôi xây dựng sẽ bị người ta đánh giá.”
“Gấp tới vậy sao?”
Ông Thịnh hơi nhướn người về trước “Sao… ngay cả hai trăm triệu Lạc Tuý ông cũng không có nổi à? Tôi cứ tưởng dự án của tên thiếu gia miệng còn hôi sữa của Lãnh gia ông tham gia vào chắc hẳn một ngày cũng phải thu được trên cả mấy trăm củ chứ?!”
Lạc Tuý như bị nghẹn cổ họng chẳng nói lại được gì. Lúc định gia hạn thêm vài ngày thì có người điện đến số của ông ta. Khi nói chuyện xong ông ta cau có mặt may khó chịu.
“Sao vậy?” – Lạc Tuý hỏi.
“Cũng không có gì đâu. Cái tên Phó Hoàng Kỳ không biết giở chứng gì lại muốn tôi tới chỗ hắn một chuyến.”
“Không phải tên đó không thích ông sao? Đi như vậy liệu có ổn?”
Chủ tịch Thịnh cười lớn “Ông đừng lo, tên đó dám làm gì tôi được chứ.” Nói rồi ông ta đành đi về trước nhưng vẫn không quên nhắc lại việc Lạc Tuý phải chuyển tiền “Nhớ là vài bữa nữa, tôi đợi ông.”
Lạc Tuý chỉ còn nước im lặng chấp thuận rồi nể mặt tiễn ông ta ra ngoài cửa công ty.
Tới lúc này Diệp Băng mới có cơ hội bò ra ngoài. Cuộc nói chuyện vừa rồi cô đều nghe rõ không sót lại một chữ nào. Trong lúc nói chuyện chủ tịch Thịnh có vô tình nhắc đến thiếu gia của Lãnh gia cô liền nghĩ tới Lãnh Hàn Tử. Chắc có khi việc này hắn không hề hay biết, để phòng ngừa bắt trắc vẫn nên đem chuyện này về kể cho hắn biết.
Thu tất cả giấy tờ lại Diệp Băng gấp gáp che mặt rời đi để không một ai chú ý tới.
…
[Trụ sở]
-Phòng làm việc của Lãnh Hàn Tử-
Lãnh Hàn Tử kiểm tra những gì cô đem về điều đầy đủ số lượng.
“Em hoàn thành nhiệm vụ rất tốt.” – Lãnh Hàn Tử cất kỹ vào trong hộc tủ, khen thưởng cho cô một câu.
“Cảm ơn.”
Lãnh Hàn Tử ngước lên nhìn cô “Có chuyện gì sao?”
Diệp Băng lúng túng, quơ tay lia lịa “Hả. À không…không có chuyện gì hết.”
Tiếp xúc một khoảng thời gian dài hắn nhìn vào liền biết ngay cô là đang nói dối “Có chuyện gì thì em cứ nói ra, tôi và em không phải người xa lạ.”
Diệp Băng đắng đo một lúc rồi mới nói: “Trong lúc tôi đột nhập vào phòng làm việc của Lạc Tuý có nghe được ông ta và chủ tịch Thịnh nói chuyện. Vô tình nghe được chủ tịch Thịnh có nhắc đến anh. Mới biết được hai người họ đang hợp tác một vụ làm ăn mà không muốn để anh biết đến.”
Lãnh Hàn Tử hơi nhíu mày.
Tính từ lúc Diệp Băng bị Trình Tường bắt cóc vì bất đắc dĩ hắn mới đành đem dự án lớn khoảng chừng mấy năm nữa mới thực hiện để ép buộc Trình Tường xuất đầu lộ diện. Trong kế hoạch dự án đó trong điều khoản hợp tác của bản hợp đồng hắn có đề rõ một khi chấp nhận tham gia thì trong vòng hai năm liền đối phương không được hợp tác với bất cứ người nào khác. Và Lạc Tuý là đối tác được hắn mời tham gia, dĩ nhiên ông ta ngay lập tức đồng ý khi biết tới lợi nhuận sẽ thu về.
Bây giờ, Lạc Tuý lén lút sau lưng hắn cùng hợp tác với chủ tịch Thịnh chẳng khác nào đang phớt lờ dự án.
Lãnh Hàn Tử tức giận, điện cho A Tuấn làm việc “A Tuấn, cậu mau điều tra về Lạc Tuý và chủ tịch Thịnh càng chi tiết càng tốt. Đặc biệt nếu phát hiện ra được gì đó phải tra ra bằng được số liệu cụ thể.”
A Tuấn nhận lệnh thì hắn liền cúp máy.
Có thể thấy rõ việc này khiến cho hắn tức giận đến mức nào. Nếu như không nhờ cô nghe trộm được có khi việc này hắn còn lâu mới biết tới.
“Louisa, em bắt đầu tiếp cận Lạc Tuý, moi móc thông tin về vụ làm ăn đó từ ông ta. Trong quá trình thực hiện nhiệm vụ nếu như có phát hiện thêm gì cứ việc điều tra theo cách của em, không cần phải hỏi ý kiến của tôi.”
“Rõ.”
Trả lại không gian làm việc cho hắn, Diệp Băng lên dự tính mới cho nhiệm vụ tiếp theo. Chắc chắn lần này cô sẽ khó khăn hơn trong việc tiếp cận Lạc Tuý vì nghe nói đâu ông ta không mê nữ sắc.