Tiếp theo những ngày sau đó hai người đã đương đầu với rất nhiều nguy hiểm. Thậm chí tới lúc nghỉ ngơi vẫn không được chợp mắt.
Ba tháng ngỡ như sẽ trôi qua nhanh nhưng với hai con người trong Kinh Hoạ Lao kia ngày và đêm dài như một thập kỷ.
Nhờ sự huấn luyện gian khổ cùng với sự hướng dẫn tận tình của Lãnh Hàn Tử cô đã trở thành một con người hoàn toàn khác trước đây.
…
Lục Thuần Trạch được A Tuấn giao lại việc đi tới Kinh Hoạ Lao đón hai người.
Anh đỗ xe xong thì được một người canh gác dẫn đi vào phòng chờ, ngồi uống trà. Người canh gác trước khi trở ra tiếp tục nhiệm vụ canh gác có căn dặn Lục Thuần Trạch không được đi đâu lung tung. Đợi đến khi hai người đó hoàn thành xong trận chiến cuối cùng của Kinh Hoạ Lao đưa ra sẽ tới gặp anh ngay.
– Bên trong Kinh Hoạ Lao –
“Chúng tới rồi.”
Diệp Băng tay vừa thay đạn, chân vừa chạy vào nơi ẩn náu.
“Xử hết một lượt luôn không?” – Cô hỏi ý kiến.
Lãnh Hàn Tử đang gấp gáp băng bó vết thương ngay bắp chân, giao phó hết mọi việc còn lại cho cô “Tuỳ em quyết định.”
Thay đạn xong cô khẽ nhếch mép, ánh mắt sắc bén hừng hực khí thế nhìn đám người như sóng thần đang điên cuồng lao tới. Cô lên chốt, xả đạn liên tục về phía họ, nhanh nhẹn lấy trong túi một trái bom kích nổ trong vòng năm giây, giật chốt rồi dùng hết sức quăng về phía trước.
Năm giây tích tắt trái bom liền phát nổ ngay trên không trung, gây ra sức sát thương cực kỳ khủng khiếp với phạm vi gần đó. Hồi chuông cảnh báo reo lên inh ỏi khắp chốn khiến cho những người ở đó nổi da gà, tim đập dữ dội. Người trong trung tâm bắt đầu cho khói độc màu xanh lan xối xả vào trong lấp áp màng không khí trong lành.
Diệp Băng đeo mặt nạ phòng độc vào, mặc áo chống đạn, sẵn tiện nạp đạn vào vài cây súng đã sử dụng hết. Thao tác thuần thục chỉ mất khoảng gần một phút đã hoàn thành. Lãnh Hàn Tử chập chững chống cây súng xuống đất để nâng cơ thể lên.
“Chiến thôi!”
Hai người chia nhau ra xông vào làn khói độc như hai cái bóng cao ngạo đùa giỡn trên cái chết.
Tận dụng những điểm mù và chỗ núp ở các thân cây lớn cả hai rất dễ dàng dọn dẹp được số lượng đông đảo đang tiến tới. Ở đây chỉ có ba tháng ngắn ngủi Diệp Băng đã tinh mắt để ý đến những điểm bất thường trong những lúc giao chiến. Nhận biết được cách chống trả lại những trò hiểm ác của bọn người ở trung tâm điều khiển cô đã dàn ra nhiều cách đối phó. Và quan trọng hơn chính Lãnh Hàn Tử cũng chỉ dạy cho cô rất nhiều điều. Như cách để gây sát thương cao cho đối thủ mà bản thân không hề bị ảnh hưởng.
“Diệp Băng, cẩn thận phía sau lưng.” – Tiếng của Lãnh Hàn Tử vang lên thông qua bộ đàm.
Mãi mê xả đạn về phía đám người trước mặt, phía sau lưng bị phục kích lúc nào chẳng hay biết. Phản xạ nhanh Diệp Băng dùng tay trái với lấy con dao ngay đằng sau eo, một phát đâm thẳng vào trong mạch cổ của tên đó, sau đó đạp mạnh một cước tiễn hắn về cõi khác.
Trận chiến cứ thế kéo dài cho đến gần một tiếng đồng hồ. Toàn thân từ trên xuống dưới đều là những vết tích của cuộc chiến đem đến, mồ hôi thì nhễ nhãi khắp người. Không biết được chừng nào việc này mới có thể kết thúc.
Đứng giữa những con người đã ngã gục dưới mặt đất họ vẫn kiên cường chờ đợt đánh úp tiếp theo.
Bỗng một hồi chuông lạ vang lên rồi tắt lịm, cánh cửa Kinh Hoạ Lao cứ thế từ từ mở ra như một lời chúc mừng cho những nguy hiểm ba tháng qua họ gặp phải. Lãnh Hàn Tử biết nhiệm vụ đề ra đã thành công mỹ mãn nắm, hắn nắm tay Diệp Băng cùng nhau bước ra khỏi Kinh Hoạ Lao.
Họ trở lại kho vũ khí rồi trả lại từng loại theo đúng vị trí của chúng. Giữa chừng có người tới thông báo rằng Lục Thuần Trạch tới đón họ, hiện tại đang ngồi ở phòng chờ. Thấy vậy hắn và cô mới gấp rút thay đổi trang phục rồi tới gặp anh.
“Lão đại.”
Lục Thuần Trạch kinh ngạc đứng dậy khỏi ghế “Lão đại, có thật là anh không?”
Lãnh Hàn Tử chẳng màng đến biểu cảm của anh “Cậu nghĩ tôi chết rồi hay sao mà hỏi vậy?”
“Không, lâu quá không gặp nên có hơi bất ngờ một chút.” – Lục Thuần Trạch lắp bắp giải thích.
Hắn ngả người vào sofa “Cậu có thuốc không?”
Lục Thuần Trạch giật mình, từ trước đến giờ anh chưa bao giờ xài thuốc nên thứ đó chẳng bao giờ có ở trong người “Em…em không xài thuốc. Với lại nó không tốt nên anh đừng dùng nhiều quá.”
“Ý cậu là sao?” – Hắn hỏi.
Cảm thấy hắn đang tức giận Lục Thuần Trạch càng lúng túng “Chất cấm quả thực là nó không tốt, lão đại không nên sử dụng thì hơn.”
Anh hé hé ngước mắt lên nhìn thì bắt gặp ánh mắt đáng sợ của hắn “Em chỉ muốn tốt cho anh thôi. Nếu anh muốn thuốc thì để em gọi điện kêu A Tuấn chuẩn bị ngay.”
Lục Thuần Trạch run rẩy móc điện thoại ra, lướt trong danh bạ tìm số của A Tuấn.
“Ý của tôi là thuốc lá…”
Chuẩn bị bấm gọi thì ngón tay trỏ dừng ngay không trung, anh quay sang nhìn hắn “Hả.”
“Thuốc lá…” – Hắn nói lại một lần nữa.
Hiểu ra bản thân đã suy nghĩ nhầm ý của hắn. Sợ hắn vì điều này sẽ tức giận anh gấp gáp lục trong túi áo lấy ra một bao thuốc lá đã sắp hết, hai tay dâng đến.
“Bật lửa.”
Lục Thuần Trạch lại lục lọi khắp người mới tìm thấy cái bật lửa. Để cho tâm trạng của hắn được thoải mái hơn anh liều lĩnh lại gần bén thuốc cho hắn. Quá trình diễn ra rất hoàn hảo làm cho anh thở phào nhẹ nhõm.
Ngồi lại trên ghế, ngồi chờ nãy giờ mà chỉ thấy có mỗi hắn xuất hiện, anh bèn hỏi “Lão đại, Diệp Băng đâu?”
“Chút nữa sẽ tới.”
Hắn vừa dứt lời thì Diệp Băng bước vào. Lục Thuần Trạch ngoáy đầu nhìn ra ngoài cửa, trông thấy cô mà tâm trí ngây ngốc.
Sải từng bước chân thon dài đầy tự tin, cô ngồi vào ghế, thân thiện chào hỏi người đối diện “Lục Thuần Trạch, lâu quá không gặp anh, anh vẫn khỏe chứ?”
Há hốc mồm nhìn chằm chằm vào cô, ngay cả cô nói gì hắn cũng không nghe thấy. Cho đến khi Lãnh Hàn Tử kêu tên mới khiến cho hồn phách nhập lại thân xác.
“Diệp Băng, cô khác với trước đây quá…”
Diệp Băng mỉm cười. Anh là người thứ hai đứng sau Lãnh Hàn Tử nhận ra được sự thay đổi ngoạn mục của cô.
Lãnh Hàn Tử rít một hơi dài, phả làn khói trắng, rồi dúi đầu điếu thuốc xuống mặt bàn “Tới giờ phải đi rồi.”
“Em sẽ đi lấy xe.”
Lục Thuần Trạch lật đật chạy ra ngoài.
Cô cũng cất bước theo sau giữa chừng thì bị Lãnh Hàn Tử kéo lại “Quen biết em lâu như vậy sao tới bây giờ tôi mới biết em ma lực hút hồn những người đàn ông khác vậy chứ!”
Cô không nói gì chị lặng lẽ nở một nụ cười bí ẩn càng làm cho hắn thêm thích thú.
Ngày này ba tháng trước hắn cùng cô xông vào Kinh Hoạ Lao. Cố chấp đương đầu với mọi thử thách của bọn người trong trung tâm điều khiển.
Vẫn là ngày đó ba tháng sau hắn cùng cô cao ngạo bước ra khỏi Kinh Hoạ Lao mà không có một vết tổn hại nào nghiêm trọng.