Nói rồi, Di Nguyệt quay lưng rời khỏi phòng bệnh. Di Cao Thắng vẫn ngồi đó, ông hé môi, dường như muốn nói điều gì với cô nhưng lại nhanh chóng bị Lệ Diễm Thục ngăn lại.
Bà ta nhanh miệng liền nói:
“Để nó đi.”
……………………………..
Di Cao Thắng thở dài, ông không nhìn bà mà trực tiếp nằm xuống, nhắm mắt nghỉ ngơi. Lệ Diễm Thục biết ông ấy dận mình nên cũng dịu giọng đi đôi chút.
“Ông à, ông nhìn xem. Là nó tự nguyện chứ tôi không hề ép buộc nó phải đóng tiền viện phí nhé!”
Di Cao Thắng nằm đưa lưng về phía Lệ Diễm Thục, ông không nhìn bà ta lấy một cái. Chỉ có thể nghe được giọng ông khàn khàn, lại có chút gì đó mất mát.
“Gia đình chúng ta đâu phải là không còn tiền để chi trả. Sao bà cứ phải ép con bé gửi tiền về để làm gì? Với cả, không phải chúng ta đã thỏa thuận với nhà họ xong hết rồi sao.”
Bà ta tiếp tục bày ra vẻ mặt khổ tâm. Nước mắt như trực trào ra, kể khổ với ông rằng:
“Ông đã bệnh thành ra thế này, tôi còn biết phải làm cách nào được chứ. Số tiền trước đó, không phải cũng vì hôn sự của tiểu Nguyệt mà đã đem đi làm sính lễ cho nó hết rồi hay sao?”
Nói đến đây, Lệ Diễm Thục ngừng lại một chút. Như đang suy nghĩ một điều gì đó, cuối cùng bà ta vo chặt hai tay rồi nói tiếp.
“Tôi cũng không thể để Di Dao thua thiệt với bạn bè nó được. Cho nên, số tiền còn lại tôi đã đem đi đầu tư vào chứng khoán hết rồi.”
Vừa mới tỉnh dậy không bao lâu, tim của ông vốn đã yếu. Lời bà ta vừa nói ra chẳng khác nào tiếng sét trời giáng đánh xuống đầu ông. Di Cao Thắng cảm giác lồng ngực mình căng cứng, gân xanh liền nổi lên ở huyệt thái dương.
Lệ Diễm Thục hoàn toàn nhận thức được những điều vừa nói. Ánh mắt bà ta lúc này kiên định, như không chút gợn sóng nhìn thẳng vào ông.
“Ông nhìn đi, ông bây giờ thì làm được gì chứ? Ông nghĩ cái công ty nhỏ bé của ông sẽ nuôi sống được chúng ta à. Con gái ngoan ngoãn của ông gả đi cũng coi như vô dụng rồi!”
Lệ Diễm Thục dường như cũng không còn tâm trạng để nói chuyện với Di Cao Thắng nữa. Bà ta đứng dậy, hướng bước chân về phía cửa rồi đi mất.
Di Cao Thắng lực bất tòng tâm, ngón tay ông chỉ kịp dơ lên rồi thoáng khựng lại giữa khoảng không vô định. Giọng nói run rẩy từng hồi.
“Bà đứng…lại ngay…cho tôi.”
Di Dao ngồi bên cạnh chứng kiến mọi chuyện cũng không thể trơ mắt làm ngơ. Cô ta thở hắt một cái, buông điện thoại xuống, cố gắng trấn an ông.
“Ba, việc mẹ làm bây giờ hoàn toàn đều là muốn tốt cho chúng ta. Ba cứ yên tâm dưỡng bệnh, giao lại mọi việc cho con và mẹ là được rồi.”
Di Cao Thắng nhìn Di Dao một lúc, ông đành gật gật đầu mấy cái thật khẽ rồi nhắm mắt. Cứ vậy mà chìm vào giấc ngủ. Di Dao kéo tấm chăn phủ đến vai ông, cô ta cầm lấy túi xách rồi nhanh chóng rời đi.
“Di Nguyệt, chị không được phép sống yên ổn một ngày nào!”
Sau hôn lễ, Cố Tử Du không hề có ý định để Di Nguyệt bước chân ra khỏi nhà. Cô cũng không thể vì thế mà từ bỏ nghề nghiệp của mình để làm giúp việc cho hắn được.
Nên chỉ có thể xin phép trưởng phòng được làm việc tại nhà một thời gian.
Nhưng hôm nay Di Nguyệt buộc phải đến chỗ làm để cùng Thanh Tranh thảo luận với đại diện bên phía đối tác, về bản thảo sản phẩm mới mà bọn cô đã kì công thiết kế ra.
Di Nguyệt rời quầy thu ngân của bệnh viện rồi định sẽ đến thẳng công ty.
Ngồi ở trạm xe buýt, cô bất giác nghĩ đến chuyện đã xảy ra hôm qua. Hàm răng nhỏ lập tức cắn chặt vào nhau. Di Nguyệt tự trấn an, nếu hắn đã không về nhà thì tốt nhất hôm nay cũng đừng về nữa!
…-Hoàn chương 28-…