Di Nguyệt gật đầu, cô nhìn ông nở một nụ cười thật tươi rồi nói thêm:
“Ngày nào con cũng sẽ đến thăm ba, cho đến khi ba xuất viện trở về. Ba giữ gìn sức khỏe, đợi con nhé!”
……………………….
Di Cao Thắng vỗ nhẹ lên tay cô một cái.
“Con đâu có nhiều thời gian đến vậy. Khi nào rảnh rỗi mới được đến thăm ba, biết chưa?”
“Vâng, con nhớ rồi.”
Di Nguyệt chăm chú nghe lời ông dặn dò.
Về phía Di Dao, từ đầu đến cuối cô ta đều không hề để ý đến sự xuất hiện của cô. Đột nhiên lúc này lại lên tiếng.
“Chị không cần phải giả vờ tình nghĩa đến đây thường xuyên như vậy. Chỉ tốn công vô ích. Hơn nữa còn rất chướng mắt tôi!”
Di Dao nhìn cô đầy khinh miệt, ánh mắt thành thạo cũng nhanh chóng hướng về phía Lệ Diễm Thục. Bà ta có vẻ rất hài lòng, nhưng vẫn không chút động tĩnh.
Di Cao Thắng lắc đầu, đôi chân mày khẽ cau lại. Nhìn thoáng qua cũng đủ thấy sự thất vọng của ông đang hiện hữu trên khuôn mặt nhợt nhạt.
Di Nguyệt khẽ hít một hơi. Thời khắc này, tốt nhất cô không nên đôi co với Di Dao thì hơn.
Di Nguyệt không trả lời cô ta, đứng dậy lấy trong túi giữ nhiệt ra hai hộp cháo còn đang nóng. Cô sải bước về phía Lệ Diễm Thục, đem chúng để lên chiếc bàn phía trước mặt bà.
“Cháo con nấu vẫn còn nóng, mẹ ăn một chút nhé?”
Lúc này, ở khoảng cách gần như vậy Lệ Diễm Thục mới đưa mắt liếc nhìn cô một cái rồi lại nhìn vẻ mặt không mấy tốt đẹp của Di Dao. Cô ta thấy cô không trả lời, da mặt liền nóng như lửa đốt.
“Di Nguyệt! Chị đang phớt lờ tôi đó hả?!”
Tất nhiên, sự phẫn uất của Di Dao. Lệ Diễm Thục sẽ thay con gái trả đủ cho cô. Lời nói của bà bóng gió, lại châm biếm thêm mấy phần.
“Người ta giờ đã là Cố thiếu phu nhân, coi trời bằng vung. Cao cao tại thượng, muốn phớt lờ ai mà chẳng được hả con gái.”
Di Nguyệt nhìn bà ta, cô yên lặng vài giây rồi mới lên tiếng:
“Mẹ, con thật sự chưa bao giờ nghĩ mình hơn mọi người. Mọi người đều là người thân, là gia đình của con.”
Khóe môi Lệ Diễm Thục cong lên, tạo thành một nụ cười tuyệt đẹp. Phải, nụ cười của bà ta rất đẹp! Nhưng vẻ đẹp này lại khiến cô luôn cảm thấy bất an mỗi khi nhìn thấy.
“Gia đình? Vậy thì cô nên làm chút gì đó vì cái gia đình này đi chứ!”
Bà ta gần như gằn lên từng chữ.
“Nhà chồng cô giàu có như vậy. Chẳng lẽ cô không biết bảo với chồng cô, gửi tiền về phụ giúp ba mẹ vợ sao? Ba cô nằm viện cũng chẳng thấy nó đến.”
Cô muốn hắn đến thăm ba cô thì hắn sẽ đến sao? Hơn nữa, Cố gia chỉ đồng ý đầu tư vốn cùng phát triển với Di thị.
Nếu Cố Tử Du biết mong muốn thật sự của Lệ Diễm Thục gả cô vào Cố gia chỉ vì khối tài sản khổng lồ ấy. Thì hắn nhất định sẽ không để gia đình cô sống yên ổn.
“Mẹ à, chuyện này… con sẽ cố gắng làm thêm…”
Lệ Diễm Thục xua tay, bà ta chán ghét cắt ngang lời cô.
“Tiền lương mỗi tháng của cô nhiều lắm sao? Tôi không cần biết, mỗi tháng cô đều phải gửi tiền về đây phụ giúp tôi chữa bệnh cho ba cô. Có nghe rõ chưa hả?!”
Dứt lời, bà ta lấy từ trong túi xách ra một tờ giấy rồi tiện tay ném chúng lên mặt bàn.
“Tiền viện phí hôm nay.”
Lệ Diễm Thục để lại cho cô chỉ vỏn vẹn vài chữ, đồng thời đứng dậy bước về phía Di Cao Thắng. Di Nguyệt hơi cúi người, cô cầm lấy tấm giấy mở ra coi một lát rồi gấp nó lại.
“Vâng, con sẽ ra ngoài đóng ngay. Con xin phép ba mẹ, con đi trước đây ạ.”
Nói rồi, Di Nguyệt quay lưng rời khỏi phòng bệnh. Di Cao Thắng vẫn ngồi đó, ông hé môi, dường như muốn nói điều gì với cô nhưng lại nhanh chóng bị Lệ Diễm Thục ngăn lại.
Bà ta nhanh miệng liền nói:
“Để nó đi.”
…-Hoàn chương 27-…